Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 55 : Sờ lầm người rồi

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


- A? Sao kích cỡ lại khác?



Trương Nhất Phàm sờ đến con thỏ trắng nhỏ xinh mềm mại trước ngực Chu Phán Phán thì phát hiện ra điều gì đó kỳ lạ.



- Aaaaa



Lúc này, Chu Phán Phán hoảng sợ thét lên một tiếng chói tai. Bất thình lình bị người ta ôm chặt, tưởng là gặp phải kẻ gian nên kêu lên một tiếng theo bản năng.



Trương Nhất Phàm vội vã buông ra, hỏi với vẻ cảnh giác:



- Cô là ai?



Chu Phán Phán sợ đến nỗi mặt tái mét, toàn thân run lẩy bẩy, nhìn Trương Nhất Phàm một cách hoảng sợ:



- Anh, đừng qua đây.



Sau đó, cô ta cầm lấy chiếc gối, ôm khư khư trước ngực.



Dù sao cũng là sinh viên khoa biểu diễn nên Chu Phán Phán rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi chân thon dài thẳng tắp mang tất đen. Xem ra thì dáng người cũng không đến nỗi nào. Do lúc nãy cô ta đứng quay lưng về phía cửa khiến cho Trương Nhất Phàm nhìn lộn. Lúc này mới tạm thời bị kích động.



Hà Tiêu Tiêu từ nhà vệ sinh đi ra:



- Phán Phán sao vậy?



Cô ta nhanh chóng phát hiện ra sự xuất hiện của Trương Nhất Phàm ở trong phòng. Cái vẻ kinh ngạc của hai người xem ra là đã có hiểu nhầm gì rồi. Là người phụ nữ của Trương Nhất Phàm, Hà Tiêu Tiêu hiển nhiên biết Trương Nhất Phàm có một thói quen chính là thích ôm lưng mình bất ngờ từ phía sau, sau đó thuận tay sờ ngực.



Chết rồi! Lúc nãy không phải là…



Nghĩ đến mỗi lần Trương Nhất Phàm hành động mờ ám là Hà Tiêu Tiêu lại vô cùng buồn bực.



Nhưng cô ấy lập tức phản ứng lại:



- Anh Nhất Phàm, anh về rồi à? Đây là bạn học của em, Chu Phán Phán. Anh gọi cô ấy là Phán Phán là được rồi.



- Ồ, là bạn học của em à.



Trương Nhất Phàm lúng túng cười cười, hơi ngượng ra phòng khách ngồi.



Thì ra tên yêu râu xanh này là Trương Nhất Phàm mà Hà Tiêu Tiêu hay nhắc đến đây. Chu Phán Phán thở dài nhẹ nhõm, vứt chiếc gối rồi xuống giường.



- Cậu không sao chứ, Phán Phán?



Dường như Hà Tiêu Tiêu đã nhìn thấy điều gì từ khuôn mặt của Chu Phán Phán. Phải làm cho rõ ràng có phải là lúc nãy đã sờ mó cô ta không.



Đã là người một nhà nên Chu Phán Phán cũng thoải mái, nói với vẻ không quan trọng:



- Không sao, anh ta đột nhiên xuất hiện. Lúc nãy làm tớ giật cả mình. Tớ còn nghĩ là trộm vào nhà chứ.



Nói xong thì cô ta nhìn Hà Tiêu Tiêu với ánh mắt kỳ lạ, nói thầm:



- Con nhỏ chết bầm kia còn gạt người ta. Kêu tên yêu râu xanh kia là anh cô. Hừ! Tôi thấy là người tình mới đúng. Hơn nữa, cái động tác của tên yêu râu xanh đó lão luyện như thế kia chắc chắn là trước kia anh ta hay làm vậy lắm.
Tiểu Dương thoái mái đồng ý:



- Được, đi cẩn thận chút.



Tên Tiểu Dương này rất hiểu quy củ. Không nán lại ở đây lâu, càng không nhìn Hà Tiêu Tiêu và Chu Phán Phán ở đằng xa cái nào, mà vẫy chiếc xe cũ kỹ, nhanh chóng rời đi.



Trương Nhất Phàm chạy xe đến chỗ hai người:



- Lên xe đi.



- Chiếc xe này là của anh à?



Chu Phán Phán cứ mắt tròn mắt dẹt không ngừng nhìn Trương Nhất Phàm lượn vòng. Chiếc xe này không giống chiếc xe của Trương Nhất Phàm. Nó là một chiếc Volkswagen mới tinh.



Bây giờ huyện Thông Thành, ngoài Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện còn có Trương Chính Hòa và Trưởng phòng tài chính đi xe Audi. Còn những vị lãnh đạo khác đều đi xe Santana. Ngoài ra xe của Trưởng ban tổ chức là chiếc Au di cũ, gần như là dùng được bốn năm năm gì rồi.



Trương Nhất Phàm cười cười. Thấy Hà Tiêu Tiêu cùng Chu Phán Phán chủ động ngồi ở phía sau liền nói:



- Đây là xe của cơ quan. Nói đi, các cô thích ăn gì?



Hà Tiêu Tiêu vẫn cứ có vẻ nhát gan, nói nhỏ:



- Vậy thì đến chỗ gần đây ăn đại gì đi!



- Không được, tôi muốn đến Thành Hào Miếu ăn đồ ăn Tứ Xuyên.



Ý kiến của Hà Tiêu Tiêu lập tức gặp phải sự phản đối của Chu Phán Phán.



Trương Nhất Phàm nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ ra Thành Hào Miếu có đồ ăn Tứ Xuyên. Anh ta suy nghĩ :



- Được rồi, hay là tôi dẫn các cô đến một nơi được không?



- Đi đâu?



Không ngờ lần này hai cô gái lại đồng thanh hỏi.



- “Hồi Vị Vô Cùng”



Trương Nhất Phàm nghĩ đến nhà hàng của Lý Minh Huy mới mở.



Chu Phán Phán kinh ngạc hét lớn:



- Xa xỉ quá nhỉ? Nghe nói ở đó rất đắt. Tôi cũng không muốn nhẫn tâm ép anh như vậy đâu.



Trương Nhất Phàm cười nhạt:



- Không sao, đã mời thì phải cho ra mời chứ đúng không?



Thấy Trương Nhất Phàm thản nhiên như vậy thì Chu Phán Phán liền nhìn anh ta với vẻ kỳ lạ. Trong lòng cứ suy nghĩ mãi rốt cuộc hắn ta là ai? Có cần phải bám theo anh ta, đem một anh chồng giàu có về cho những người không coi mình ra gì mở rộng tầm mắt không?