Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 66 : Nửa đêm trộm tình

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


- Nhanh thế đã xong rồi à?



Trương Nhất Phàm không quay đầu lại, nghe nói âm đ*o của người con gái đã qua một lần sẽ trở lên rạo rực không thôi, không ngờ cô bé Hà Tiêu Tiêu này lại vội vàng như thế, giống y tâm trạng của mình.



Người đi vào không nói lời nào, vội vã ôm eo Trương Nhất Phàm, áp mặt vào lưng của hắn. Trương Nhất Phàm cảm nhận đôi tay này ôm rất chặt, có cảm giác lưu luyến trước lúc ly biệt.



Trương Nhất Phàm cũng không động đậy, mặc kệ cho cô ta ôm, nhỏ nhẹ nói.



- Tiêu Tiêu, chia tay chỉ là tạm thời, chỗ chú Hai anh đã sắp xếp ổn thỏa, em yên tâm đi, chú ấy sẽ không để em thiệt thòi đâu. Còn nếu em nhớ anh, có thể bay về bất cứ lúc nào, từ Thâm Quyến đến tỉnh thành không đến hai tiếng đồng hồ là tới.



Đối phương dường như dùng lực gật đầu rất mạnh, ôm càng chặt hơn.



Trương Nhất Phàm dừng lại một lát:



- Nói thật đây là việc không đành được. Thân chốn quan trường, ghét nhất là chữ tham. Trên thế giới không có bất kể người nào có thể đứng trước tiền bạc và người đẹp mà không dao động. Anh làm thế cũng là chuẩn bị cho mình con đường sau này nên em cần nắm rõ, giúp anh chơi cổ phiếu, nếu có lỗ một chút cũng không phải lo, chỉ cần em kết hợp tri thức lý luận và kinh nghiệm thực tế, sau này sẽ có cơ hội lớn. Hy vọng trong thời gian nửa năm, em sẽ cho anh tin vui.



Trương Nhất Phàm nói nhiều như thế, người đứng sau chỉ ngật đầu lia lịa, đôi đầu v* áp chặt khiến người ta khó chịu.



Trương Nhất Phàm thuận theo đôi tay trắn nõn trơn mượt hướng ra sau sờ soạng



- đầu v* của em làm anh khó chịu, anh không đợi được nữa rồi.



Nói rồi quay ngoắt người lại, một tay ôm Hà Tiêu Tiêu ném trên giường, sau đó nhào lên, hai tay ấn chặt đôi gò bồng đảo khiến người ta mê muội ấy.



- Phán Phán, tại sao lại là em?



Đúng lúc Trương Nhất Phàm thò tay vào trong quần áo đối phương thì đột nhiên phát hiện cô bé ở dưới mình là hồ ly tinh Chu Phán Phán.



- Tại sao không phải là em?



Không ngờ Chu Phán Phán không những không cự tuyệt, mà còn chủ động đón nhận, hai tay ôm cổ Trương Nhất Phàm, cười quyến rũ.



- Những gì chị Tiêu Tiêu có, em cũng có, em sẽ cho anh vui vẻ, anh Nhất Phàm.



Chu Phán Phán dùng sức rướn lên, áp đôi môi đỏ hôn mãnh liệt lên đôi môi của Trương Nhất Phàm.




- Tiêu Tiêu, sau khi



đến Thâm Quyến nhớ gọi điện cho anh nhé.



- Vâng, em sẽ gọi.



Hà Tiêu Tiêu ngoan ngoãn áp mặt vào bộ ngực rắn rỏi của Trương Nhất Phàm.



- Còn nữa, sau khi đến đó không được cặp bồ.



Trương Nhất Phàm cười cười nói, không nhịn được hai tay mân mê đôi gò bồng đảo ngày càng to ra của Hà Tiêu Tiêu



Hà Tiêu Tiêu chau mày:



- Anh xấu chết đi được. Người ta ngoài anh ra, không cần ai cả.



- Em nói thật không?



Trương Nhất Phàm ngồi dậy nhìn cô ta.



- Vậy thì anh làm ký hiệu trên người em, nếu có ai động vào là anh biết ngay.



Hà Tiêu Tiêu dở khóc dở cười, hung hăng vồ lấy của quý của Trương Nhất Phàm.



- Không được phép ức



ức hiếp người ta! Tiêu Tiêu thề, cả đời này sẽ là người của anh Phàm, nếu anh còn không tin em, thế thì ký cái tên ở đây!



Hà Tiêu Tiêu lõa lồ nằm trên chăn, mở rộng hai chân, chỉ vào chỗ đó của mình.



- Haha, đùa này, đồ ngốc.



Trương Nhất Phàm mạnh bạo hôn cô ta một cái, mới miễn cưỡng lưu luyến buông cô ta ra.