Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 723 : Sau này nhất định hữu ích
Ngày đăng: 17:21 30/04/20
Ở suối nước nóng này, có hai vị đầu sỏ đang làm quen.
Trương Nhất Phàm cùng hai người ngâm hơn một giờ. Nghe cuộc đối thoại của bọn họ, mơ hồ cảm giác được ở tỉnh phát sinh một chút biến hóa. Chỉ có điều rốt cuộc sẽ thay đổi được như thế nào loại kết quả này, Trương Nhất Phàm rất khó đoán được kết quả.
Từ phòng VIP đi ra, Lý Hồng lập tức tới đón, Tống Hạo Thiên cũng cùng bước tới, quả nhiên nhìn thấy Trương Nhất Phàm cùng Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc cùng một chỗ, Tống Hạo Thiên trong lòng nghĩ thầm:
-Tiểu tử này thật tốt số, không ngờ lại có thể chiếm được sự yêu thích của chú Lý.
Phải biết rằng, cho dù là Tống Hạo Thiên muốn mời Lý Thiên Trụ ăn cơm, Lý Thiên Trụ chưa chắc đã đồng ý, nhưng ông ta và Thẩm Hoành Quốc đồng thời xuất hiện, hơn nữa người đi bồi lại chính là Trương Nhất Phàm, trong lòng Tống Hạo Thiên có chút khó chịu.
Thử nhìn về tỉnh Tương, có thể có mấy người đồng thời có được sự yêu thích của hai người này? Tống Hạo Thiên không ngốc, nhìn thấy hai người đồng thời xuất hiện, liền biết là tỉnh Tương sẽ có chút biến hóa.
-Chú Lý! Bí thư Thẩm.
Tống Hạo Thiên vẫn là nên đến chào hỏi, lúc này Lý Thiên Trụ mới nhìn anh ta một cái,
-Cháu cũng tới đây sao?
-Cháu đến tỉnh Tương chơi vài ngày.
Một người cao ngạo như một con gà trống như Tống Hạo Thiên, không ngờ lại cực kỳ thành thật. Trương Nhất Phàm khi nhìn thấy thế thì âm thầm bật cười. Vừa rồi thì lên mặt ông đây, bây giờ lại ra vẻ đáng thương!
Thẩm Hoành Quốc chỉ gật gật đầu, không nói gì với Tống Hạo Thiên. Trương Nhất Phàm đưa Thẩm Hoành Quốc quay về:
-Chúng ta đi trước đi!
Hắn cùng với Lý Thiên Trụ không nói mà hiểu ý, đều tự rời khỏi.
Trở lại nội thành, Trương Nhất Phàm đưa Thẩm Hoành Quốc đến đại viện Tỉnh ủy, Thẩm Hoành Quốc sau khi xuống xe nói,
-Anh là người chủ trì công tác ở Thành ủy, hơn hết cả không nên thay đổi, trước tiên phải ổn định sau phát triển, cố gắng đừng lẫn lộn đầu đuôi.
-Cảm ơn Bí thư Thẩm nhắc nhở. Tôi nhớ rồi.
Thẩm Hoành Quốc vì việc của Thẩm Uyển Vân, ít nhiều có chút tức giận với Trương Nhất Phàm. Dù sao cũng là cháu gái của mình, bây giờ lại thành tiểu tam của hắn, việc này rất khó nuốt. Nhưng vì lấy đại cục làm trọng, người nhà của Thẩm gia đồng ý đem việc này đè ép xuống.
Đây là sau khi sự việc phát sinh, lần đầu tiên Thẩm Hoành Quốc nói với Trương Nhất Phàm kiểu nói chuyện này. Điều này cũng xuất phát từ thế cục trước mắt của Vĩnh Lâm mà nói. Ám chỉ việc Trương Nhất Phàm không đem bộ máy chỉnh đốn tốt, chỉ nóng lòng làm liều. Kết quả biến thành thời gian này tỉnh ủy phản ứng rất không tốt về địa khu Vĩnh Lâm.
Một bí thư Thành ủy lại không nắm giữ được toàn cục, đây là một dấu hiệu rất nguy hiểm. Trong quan trường, nếu không đem người ta dọn dẹp thì nhất định sẽ bị người ta trừng trị, không có con đường thứ hai có thể đi.
Vừa khéo lại gặp Đằng Phi ở cửa thang máy, Châu Bân kích động nói:
-Thư ký Đằng, nói cho anh biết một tin tức tốt.
Quan hệ của Đằng Phi và Chu Bân cũng không tệ lắm, hai người nói chuyện cũng tùy ý một chút, nhìn thấy vẻ mặt vui sướng của Chu Bân, anh ta liền hỏi:
-Chủ nhiệm Chu, có chuyện gì vậy?
Chu Bân vẫy vẫy tay, gọi Đằng Phi vào phòng làm việc của mình, đóng cửa lại rồi thần bí hề hề nói:
-Chuyện của phòng góp vốn đã định xong rồi, tôi vẫn là suy đi tính lại, nghĩ ra biện pháp giúp anh đưa tên vào danh ngạch.
-Cái gì? Tôi cũng có phần? Cảm ơn Chủ nhiệm Chu!
Đằng Phi gần như có chút không tin tưởng, bản thân vừa mới đến không bao lâu, theo như quy định lúc trước, anh ta không đủ tư cách. Nhưng đề xuất hiện tại của Trương Nhất Phàm, danh ngạch của hắn không cần nữa rồi, lại kêu Chu Bân sắp xếp danh ngạch cho Đằng Phi.
Cứ như vậy, Đằng Phi liền danh chính ngôn thuân đến lấy danh ngạch phân phối ở phòng góp vốn.
Con người của Chu Bân này rất khéo léo, vừa rồi ở phía Bí thư Trương tốt đẹp, vì thế mới thuận nước đẩy thuyền làm một ân tình.
Đằng Phi có chút xúc động,
-Cảm ơn Chủ nhiệm Chu, cảm ơn Chủ nhiệm Chu.
Nghĩ đến bản thân mình vừa đến Thành ủy không lâu, có thể có được danh ngạch của phòng góp vốn, Đằng Phi không ngừng vui sướng.
Suy cho cùng thì cũng là người trẻ tuổi, hơi thiếu kiên nhẫn, Chu Bân trong lòng thầm nhủ. Lần này chính là mình đoạt công lao của Bí th Trương, Chu Bân vỗ vỗ vai anh ta, dáng vẻ của một lão đại.
-Đều là anh em, nói những lời như thế này là quá khách khí rồi. Chỉ là chuyện này, anh cố gắng đừng nói cho người khác biết, tránh cho người ta đố kỵ
Đằng Phi vốn là một thanh niên đang chờ sắp xếp việc làm, không nghĩ tới vừa một lần đã thành danh, phút chốc biến thành Thư ký của Bí thư Thành ủy. Cuộc sống của anh ta cũng theo chuyện này mà thay đổi, nảy sinh một thay đổi lớn.
Một đứa trẻ từ nông thôn đi ra, có thể trong phút chốc có được một căn hộ của chính mình, đối với rất nhiều người mà nói, quả thật là một giấc mộng xa lạ. Chẳng qua Đằng Phi chính là xem nhẹ năng lực của một thư ký cho Bí thư Thành ủy, hết thảy mọi việc, kỳ thực giống như mây bay.
Chu Bân tâm tư kín đáo, lời nói mới rồi của Trương Nhất Phàm khiến cho Chu Bân suy nghĩ sâu xa. Đằng Phi này mình nhất định phải chăm sóc chu đáo, sau này sẽ rất hữu dụng. Sinh hoạt trong hoàn cảnh này, nhất định phải mắt nhìn bốn hướng, tai nghe tám phương, giống như một cái Radar giữ lại từng chi tiết.
Chu Bân đã luyện thành loại bản lĩnh như này, bởi vậy hắn ở trong tòa nhà Thành ủy, cũng lăn lộn tựa như cá gặp nước. Gần đây việc Dương Lăng Vân lên làm Ủy viên thường vụ, khiến cho Chu Bân một lòng hâm mộ, vì thế anh ta liền một lòng một dạ cân nhắc, làm như thế nào để cho Bí thư Trương được vui vẻ, có khả năng một ngày nào đó cũng là nhân vật lăn lộn ở một cửa nào đó.