Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 73 : Đào hoa
Ngày đăng: 17:12 30/04/20
Bí thư Lý yêu cầu phá vụ án bắt cóc trẻ em ở thị trấn Liễu Thủy
Đồn công an thị trấn Liễu Thủy sau khi tìm hiểu ngọn nguồn, đã ra tay tóm được mười mấy tên tội phạm. Ngay giữa đêm khuya, Đường Vũ đem tin này báo cáo với phòng Công an, Nhâm Thiết Lâm không màng đến nghỉ ngơi, chạy xe suốt đêm đến thị trấn Liễu Thủy.
Điều động hơn trăm nhân viên cảnh sát, quanh thị trấn Liễu Thủy trong phạm vi hơn mười ki-lô-mét, đã tóm được được mấy tên đồng lõa với lũ tội phạm kia. Nhóm cảnh sát suốt đêm bố trí canh gác, nằm vùng chờ đợi, vừa thẩm vấn vừa hành động, tiến hành đồng thời.
Phóng viên như mèo thấy hơi cá, vẫn cứ luôn nhanh nhạy như vậy. Cùng với hoạt động triệt phá đường dây buôn bán người ở huyện Thông Thành lần này, các phóng viên của báo huyện và báo thành phố cũng bắt đầu hành động.
Trương Nhất Phàm mua cho Âu Dương Viện Viện một bộ quần áo, rồi mới đưa Âu Dương Viện Viện đến đồn công an lấy khẩu cung, nhận diện mấy tên tội phạm. Trên đường trở về, Âu Dương Viện Viện mượn điện thoại của Trương Nhất Phàm, sau đó trốn vào một góc gọi về nhà.
Trương Nhất Phàm vốn định để cô ở lại đồn công an, nhưng con bé này sống chết không chịu, nhất định phải đi theo Trương Nhất Phàm. Nói cái gì mà, ở thành phố này cô chỉ tin tưởng có mình Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm không còn cách nào, đành phải đưa cô ta về nhà.
Âu Dương Viện Viện không có chứng minh thư, số quần áo rách tả tơi trên người sớm đã vứt vào thùng rác. Lúc Trương Nhất Phàm xoay người định đi ra ngoài, Âu Dương Viện Viện ngượng ngùng đi từ nhà vệ sinh ra, hai chân khép chặt lại.
- Anh...anh...Trương.
- Sao thế?
Thấy bộ dạng kỳ lạ của Âu Dương Viện Viện, Trương Nhất Phàm cau mày hỏi:
- Anh có thể giúp tôi đi mua một gói băng vệ sinh được không?
Âu Dương Viện Viện nói rất nhỏ.
Có lầm hay không vậy? Con bé này lại muốn hắn đi mua băng vệ sinh. Trương Nhất Phàm vốn định giáo huấn cô ta mấy câu, nhưng thấy vẻ đáng thương cùng ánh mắt khẩn cầu kia của Âu Dương Viện Viện, hắn lại mềm lòng.
Mua băng vệ sinh, quả thật là chuyện buồn cười mà. Đến cả Đổng Tiểu Phàm hắn cũng chưa từng hầu hạ như vậy, lẽ nào con bé này trời sinh để hành hạ hắn ư? Tại sao bảo cô ta về, cô ta lại không chịu cơ chứ?
Trương Nhất Phàm rất buồn bực, vô cùng buồn bực mà đi mua một gói băng vệ sinh.
Vừa bước vào cửa liền ném qua.
- Không cần tôi nói cho cô biết phải dùng băng vệ sinh thế nào nữa chứ?
- Cám ơn anh!
Âu Dương Viện Viện cười khổ, cầm lấy gói băng vệ sinh đi vào nhà vệ sinh.
Chỉ tiếc là, Lý Trị Quốc có lẽ còn chưa hiểu rằng, cách làm này không hề phù hợp với hắn. Vì nếu xuống nông thôn, thì phải yêu cầu những cán bộ giỏi, có thực lực mới có thể vượt qua muôn ngàn thử thách, nếu chỉ ôm giấc mộng đánh bóng bản thân, xem chừng cũng không thể làm nên đại sự gì.
Trương Nhất Phàm trước đây xuống nông thôn, đơn thuần là để cải tạo thị trấn Liễu Thủy, không ngờ trong mắt Lý Trị Quốc, lại biến thành con đường tắt để thăng quan.
Lý Trị Quốc thấy Trương Nhất Phàm một lời nói thẳng ra suy nghĩ của mình, liền không khỏi liên tục gật đầu.
- Tôi hiểu, tôi hiểu.
- Suy nghĩ này của anh, Bí thư Lâm có biết không?
Trương Nhất Phàm hỏi.
Lý Trị Quốc vẫn mang dáng vẻ ngại ngùng, rất cẩn thận đáp:
- Có lẽ là không biết ạ! Tôi vẫn chưa dám nói với ông ấy.
- Ừ! Không nói là tốt nhất. Anh cũng biết là, Bí thư Lâm ghét nhất người khác chi phối quyết định của anh ấy. Chuyện này, anh vẫn nên về suy nghĩ kỹ càng, tốt nhất là bàn bạc với vợ. Nếu có cơ hội, tôi sẽ nói chuyện với Bí thư Lâm.
- Vậy cảm ơn Chủ tịch huyện Trương.
Lý Trị Quốc từ văn phòng Trương Nhất Phàm đi ra, đưa tay lên vuốt trán, cả lòng bàn tay đều là mồ hôi. Sau lưng hắn cũng lành lạnh, có cảm giác đã ướt đẫm rồi.
Trên đường trở về, Lý Trị Quốc vẫn lầm bầm một mình, con vợ điên rồ này, nhất định bắt ta xuống nông thôn gì chứ, một đi mà không trở lại, xem cô ta làm thế nào?
Còn tên Trương Nhất Phàm này, thật là lợi hại! Mình trước mặt Bí thư Lâm chưa từng căng thẳng, hôm nay lại run cầm cập trước mặt hắn ta. Ngẫm xem chênh lệch giữa mình và Trương Nhất Phàm, mình so với hắn ta còn lớn hơn năm sáu tuổi, chức vụ lại cách biệt một trời một vực như vậy.
Điều này cũng phải trách con vợ mình, bắt hắn đi tìm Bí thư Lâm, muốn cùng Trương Nhất Phàm đi cùng một con đường.
Biện pháp này chính là do vợ Lý Trị Quốc là Hoàng Ái Cầm nghĩ ra. Tiếng tăm của Trương Nhất Phàm, ở khắp cái huyện Thông Thành này có thể nói là vang xa trăm dặm, Hoàng Ái Cầm cả ngày ở trước mặt Lý Trị Quốc lải nhải không ngừng.
- Nhìn Trương Nhất Phàm nhà người ta đi, cũng đều từ chân thư kí, vậy mà anh sao lại khiếp nhược thế này? Người ta đã là Phó chủ tịch huyện rồi, anh vẫn chỉ là cái chân thư ký quèn.
Lý Quốc Trị không còn cách nào khác, mới phải mặt dày đi tìm cửa trên.
Trên đường đi, hắn vẫn đang suy nghĩ, ngày mai phải đem đôi ngọc quý gia truyền tặng cho Trương Nhất Phàm.