Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 74 : Liễu hồng muốn gặp anh
Ngày đăng: 17:12 30/04/20
Buổi chiều nhận điện thoại của chú hai từ Thâm Quyến gọi tới, nói với hắn rằng ông ấy đã đón hai cô gái rồi. Chú hai già rồi mà còn không có chừng mực, trong điện thoại cười hỏi:
- Người nhà Trương gia chúng ta quả thật hậu sinh khả úy, còn nhớ năm đó chú và bố cháu, còn cả chú ba cháu nữa, đều là những cao thủ tình trường đấy, không ngờ cháu không hề thua kém, một phát tóm được những hai đứa. Rất giỏi, rất giỏi! Hai cô bé này chú đã xem xét kỹ rồi, là cực phẩm đấy!
- Gì chứ? Không phải ư? Đừng hòng lừa ông lão như chú đây, cái cô tên Phán Phán gì ấy đã thừa nhận rồi, chúng nó đều là bạn gái của cháu, cháu còn muốn lừa chú sao? Yên tâm đi, chú sẽ giúp cháu chăm sóc tốt chúng nó.
- Chỉ có điều con bé nhà Đổng gia ấy, cháu vẫn nên giữ mồm giữ miệng một chút, cẩn thận không đêm nằm mơ lại gọi tên của đứa con gái khác thì lộ hết. Cháu không biết chứ, trước đây chú hai cháu đã phạm phải sai lầm này, kết quả là thím cháu biết được, giận chú suốt cả một tháng. Ha ha...
Trương Nhất Phàm:
- ...
Chú hai thật đúng là Bát Quái, Trương Nhất Phàm đành lắc đầu không nói gì.
Vừa mới cúp điện thoại của chú hai, Hà Tiêu Tiêu lại gọi tới, con bé này trong điện thoại vẫn cái kiểu vô cùng dịu dàng, kể một tràng lê thê những lời tình cảm, hết cả buổi mới chịu cúp máy.
Rốt cuộc cũng đến giờ tan ca, từ văn phòng bước ra, liền đụng ngay phải Nhâm Thiết Lâm.
- Chào Trưởng phòng Lâm!
- Chào Phó chủ tịch huyện Trương!
Sau đó hai người bắt tay nhau, Nhâm Thiết Lâm hôm nay thần sắc khá tốt, vẻ mặt cũng vô cùng phong phú. Trương Nhất Phàm biết đó là kết quả của việc phá được vụ án lớn. Hôm qua nghe nói những việc liên quan đến vụ án đã được phóng viên các báo biết đến và đăng lên báo thành phố cùng một vài tờ báo huyện.
Bí thư Đảng ủy Công an cũng đem việc này báo cáo lên thành phố, lãnh đạo thành phố cũng đánh giá cao phòng Công an huyện Thông Thành, ngoài việc tuyên dương còn đặc biệt thưởng thêm hai trăm ngàn.
Vì mức độ vụ án vượt ra ngoài phạm vi tỉnh, nên phòng Công an huyện Thông Thành đã đem tài liệu trình lên thành phố, lại thông qua thành phố liên hệ với bên tỉnh Quảng Đông, từ trước đến nay chưa từng một lần ra quân đã bắt sạch nhóm tội phạm buôn bán trẻ em và thiếu nữ vị thành niên lớn như thế này.
Giải cứu thành công mấy chục thiếu nữ tuổi vị thành niên, và còn có hơn mười đứa trẻ bị bắt cóc.
- Phó chủ tịch huyện Trương, lần này cậu chính là cứu tinh của đội công an chúng tôi đấy! Nếu không nửa tháng tới đây, tôi biết đi đâu để phá vụ án này chứ? Lần này tại Đại hội biểu dương khen thưởng, cậu nhất định phải tham gia đấy.
Trương Nhất Phàm cười cười nói:
- Cô Liễu Hồng, đồ ăn hôm nay ngon thật đấy!
Trương Nhất Phàm tấm tắc khen.
Đợi Liễu Hồng quay lại, Trương Nhất Phàm bèn hỏi cô, có muốn hay không tìm một công việc trong thành phố, trước mắt chỉ là làm tạm thời, rồi sẽ từ từ làm chính thức. Về sau cũng coi như có công ăn việc làm ổn định.
Trương Nhất Phàm đột nhiên nhắc đến chuyện này, khiến Liễu Hồng ngây người ngay tại chỗ. Băng Băng đẩy cô ấy một cái.
- Còn không mau cám ơn Chủ tịch huyện Trương.
Không ngờ Liễu Hồng lắc đầu.
- Cám ơn ý tốt của anh, quả thật, các anh các chị quan tâm tới tôi như vậy, khiến tôi vô cùng cảm động. Đặc biệt là chuyện của Miêu Miêu, nếu không có anh chị, tôi thật không biết phải sống như thế nào. Chủ tịch huyện Trương, cậu Hồ, Liễu Hồng là người nhà quê, học hành chẳng được mấy, không hiệu phép tắc lễ nghi. Chuyện việc làm, tôi nghĩ hay là thôi đi. Tôi không giống Băng Băng, tôi không được học hành tử tế, cho dù có làm ở cơ quan tôt, cũng sẽ bị người ta coi thường.
Những lời này của Liễu Hồng quả không sai, Trương Nhất Phàm chỉ có thể giúp cô ấy tạm thời, sao có thể giúp được cả đời. Không ngờ Liễu Hồng lại có thể nghĩ được như vậy, Trương Nhất Phàm gật gật đầu.
- Cũng phải! Tôi thấy không bằng thế này đi, với tay nghề của chị, mở một quán ăn trong thành phố, nhất định công việc làm ăn sẽ rất phát đạt.
- Ha, đây quả là một ý kiến hay. Mở quán ăn à, tôi tán thành.
Hò Lôi lập tức cho ý kiến.
- Liễu Hồng, tiền mở quán ăn cứ đến tìm Băng Băng là được, coi như chúng tôi đầu tư một khoản. Tùy chị sử dụng, chị thấy thế nào?
Liễu Hồng vẫn không đồng ý, dù sao thì mở quán ăn cũng không phải là chuyện nhỏ, nhất là lại mở quán ăn ở thành phố, không đến tám mươi một trăm ngàn người , chỉ sợ không thể hoạt động. Cô cúi thấp đầu nói:
- Hay để tôi nghĩ thêm đã!
Trương Nhất Phàm cũng biết việc này không thể vội vàng, muốn Liễu Hồng thay đổi suy nghĩ, còn cần cả một quá trình. Mọi người cũng không hỏi gì Liễu Hồng nữa.
Vừa vặn lúc Trương Nhất Phàm ăn no thì chuông điện thoại của hắn vang lên. Nhấc điện thoại, Trương Nhất Phàm vừa a lô một tiếng, đầu dây bên kia liền vang lên một giọng nói rất êm tai, thanh âm vô cùng nhẹ nhàng.
- Chủ tịch huyện Trương, chào ngài! Ngài vẫn còn nhớ tôi chứ? Tôi là Thẩm Uyển Vân của báo thành phố đây.