Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 734 : Tôi chỉ xin anh một câu
Ngày đăng: 17:21 30/04/20
Sáu giờ tối, Đằng Phi đúng giờ gọi điện thoại tới.
Hỏi Trương Nhất Phàm có muốn đi tiếp khách hay không, Trương Nhất Phàm nói mọi người cứ đến khách sạn trước đi, tôi tự đến được.
Liễu Hồng giúp hắn mặc lại quần áo, kèm theo vẻ mặt ngượng ngùng, lưu luyến không rời nói với Trương Nhất Phàm:
- Nếu tối nay không phải về thì cứ đến đây đi! Em chờ anh!
Trương Nhất Phàm nhìn chiếc váy ngắn quấn quanh người cô, không kìm nổi nói: để nói sau đi, anh đến đây tiếp một vì khách từ Hongkong.
Khi đến khách sạn, Diêu Mộ Tình và Cục trưởng Chu đang nói chuyện với Khang Đại Vũ. Mấy người trò chuyện vô cùng hợp nhau, thỉnh thoảng phát ra từng tràng cười. Không ngờ Khang Đại Vũ hình dáng kỳ lạ, giọng nói cũng hơi khàn nhưng nói chuyện lại rất hài hước.
Việc này khiến cho ấn tượng về gã thay đổi không ít trong lòng Trương Nhất Phàm. Diêu Mộ Tình dường như cũng rất khéo nói, thường mở miệng cười tươi. Trương Nhất Phàm đã từng quan sát cô gái này, cảm thấy Diêu Mộ Tình có chút kỳ quái.
Cô luôn làm cho người ta có cảm giác huyền bí, khó nắm bắt, vẻ xinh đẹp của cô khiến người ta mê muội, mùi hương trên người cô khiến người ta phải lưu luyến. Nhưng cô luôn khiến Trương Nhất Phàm có cảm giác không có thật, cảm thấy cô là một người hư ảo, có thể không tồn tại.
Trương Nhất Phàm từng có suy nghĩ muốn điều tra thân phận của cô, sau lại hủy bỏ, cảm thấy chuyện này không cần thiết. Điều tra cô làm gì? Bởi vì cô xinh đẹp ư? Hay là do cô quá thần bí?
Bản thân hắn ở Vĩnh Lâm lâu như vậy rồi, nhưng cô cũng không bước vào cuộc sống của hắn. Bởi vậy, Trương Nhất Phàm cũng chỉ coi cô là một vị khách qua đường, không ngờ cô luôn luôn lúc ẩn lúc hiện, lúc người ta sắp quên cô thì cô lại xuất hiện một cách mờ ảo trước mặt. Cho dù không để ý đến cô, cô cũng làm người ta chú ý như vậy.
Mọi người thấy Trương Nhất Phàm đến thì đều đứng lên, Khang Đại Vũ lên tiếng giọng khàn khàn như vịt nói:
- Bí thư Trương, ngài bận rộn như vậy mà còn phải đến đây, thật ngại quá. Thật ra, có Cục trưởng Chu và cô Diêu đón tiếp, tôi đã thấy rất vinh hạnh rồi.
- Tốt lắm, ngày mai sẽ để bọn họ tiếp tục đón tiếp anh trong chuyến đi này.
Trương Nhất Phàm cười cười nói.
Diêu Mộ Tình nháy con mắt xinh đẹp, nói:
- Khó mà làm được, Bí thư Trương là người đứng đầu Vĩnh Lâm, sao có thể thiếu ngài được? Chúng tôi cũng không thể tự diễn trò được, nếu có diễn, thì cũng sẽ không hoàn hảo.
Không khí xung quanh tràn ngập mùi nước hoa hiệu Channel trên người Diêu Mộ Tình, Trương Nhất Phàm dường như tìm lại được mùi hương quen thuộc này vậy.
- Chúng ta đi ăn cơm thôi!
Trương Nhất Phàm lờ đi câu nói này, bởi vì hắn nhận ra trong ánh mắt của Diêu Mộ Tình mang theo một vẻ mờ ám. Cái dáng vẻ này rất mờ nhạt, vừa như có vừa như không, có lẽ, cô vốn không có ý định đó.
Trương Nhất Phàm cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, vô tình lắc đầu.
- Tôi là phụ nữ, đương nhiên các vị sẽ nhường tôi.
Khang Đại Vũ nói:
- Đây không phải lý do, vừa rồi chính mồm cô Diêu đã nói, bất kể là Bí thư Trương hay là tôi, cũng không được trốn tránh. Cô chỉ là một cô gái, tuy không thể so sánh với chúng tôi, nhưng tối nay bằng bất cứ giá nào, cô cũng sẽ tiếp chúng tôi đến cùng! Những lời này tôi vẫn còn nhớ rất rõ.
- Ba chén rượu, tôi chỉ chọn một. Hiện giờ anh muốn đọ chiều cao với tôi, hay là muốn đọ dáng người với tôi? So về chiều cao thì anh cao hơn tôi, so về dáng người anh cũng to hơn tôi, cho nên chén rượu này không phải của anh thì còn của ai? Bí thư Trương, anh nói xem có đúng không?
Sau khi uống vài chén rượu, gương mặt Diêu Mộ Tình đã hơi hồng nhìn về phía Trương Nhất Phàm, dường như đang xin ý kiến hắn. Nhưng Trương Nhất Phàm không nói gì, Diêu Mộ Tình liền tiếp tục:
- Bí thư Trương, anh nói gì đi chứ! Chén rượu này Mộ Tình nên uống hay không? Chén rượu của tôi giống như thị trường cổ phiếu đang đi xuống, đã nhìn thấy đáy rồi.
Trương Nhất Phàm nói, nể mặt Khang tiên sinh, đương nhiên có thể uống, hơn nữa còn có thể uống một cách thoải mái.
Diêu Mộ Tình cười nói:
- Được rồi, tôi nghe lời anh. Chỉ có điều nếu tôi uống chén rượu này, Bí thư Trương có gì để thưởng cho tôi? Tôi dẫn một khách hàng lớn như Khang tiên sinh đến đây, cũng coi như có công đấy chứ? Tôi đã nghe nói rằng từ trước đến nay, Bí thư Trương là người có công tất thưởng, có tội tất phạt.
Trương Nhất Phàm thuận miệng trả lời:
- Cô cứ nói đi, chỉ cần trong khả năng cho phép, tôi nhất định sẽ làm hết sức mình!
Diêu Mộ Tình nhìn hắn, thản nhiên cười, đứng lên cầm chén rượu Mao Đài trước mặt Khang Đại Vũ, chỉ một ngụm, úp chiếc chén xuống, không ngờ không còn một giọt rượu nào.
- Hay!
Khang Đại Vũ vỗ tay, Trương Nhất Phàm ngồi bên cạnh thầm khâm phục, cho dù là một người đàn ông như hắn, e rằng cũng không có dũng khí và tửu lượng như Diêu Mộ Tình. Cô gái tên Diêu Mộ Tình này thật sự rất lợi hại.
Diêu Mộ Tình nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà lãnh đạo giao cho, tôi cũng không cần khen thưởng, chỉ xin Bí thư Trương một câu.
Trương Nhất Phàm hỏi:
- Cô muốn gì, nói đi!
Diêu Mộ Tình mỉm cười gian xảo:
- Bây giờ còn chưa nghĩ ra, chờ tôi nghĩ ra, tôi tự nhiên sẽ tìm đến ngài. Có mọi người làm chứng, ngài nhất định không thể nuốt lời!