Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 741 : Phải tìm người trừng trị gã
Ngày đăng: 17:21 30/04/20
Ăn cơm xong về nhà, Đổng Tiểu Phàm có chút lo lắng bèn hỏi:
- Tên Tống Hạo Thiên kia là ai? Sao có thể ngang tàn như thế?
Trương Nhất Phàm nói:
- Việc này em đừng lo, ngày mai anh sẽ nhờ Liễu Hải đưa em đến sân bay.
Đổng Tiểu Phàm không nói nữa, hai người tắm rửa xong lên giường ngủ.
Ngày hôm sau, Trương Nhất Phàm ngồi trong phòng làm việc, nhớ đến chuyện ngày hôm qua, trong lòng thấy khó chịu. Chuyện của Lý Hồng chỉ là cái cớ, sớm muộn gì Tống Hạo Thiên cũng sẽ tìm tới mình.
Xem ra phải gia tăng củng cố thực lực cho bản thân mình, đến một lúc nào đó, lão già của hai nhà Trương và Thẩm từ quan là lúc, thiên hạ này khẳng định sẽ thay đổi cục diện khác. Hiện tại thế lực ở khắp nơi, đều cố gắng bồi dưỡng những người nối nghiệp cho mình, tuy rằng nhà họ Lý và Phương đang ảm đạm không chút ánh sáng, nhưng bọn họ vẫn tích cực tập hợp lực lượng từ một nơi bí mật nào đó.
Sau vài năm hay mười mấy năm, bố cục ở tương lai ai có thể nói rõ ràng được?
Mượn sức của người ta, chỉ được tạm thời, đúng là không bằng dùng người của mình sẽ an tâm hơn. Chuyện làm cho Trương Nhất Phàm khiếp sợ là, dường như Tống Hạo Thiên đang âm thầm thăm dò mình đang làm gì. Rốt cuộc y muốn gì?
Đúng lúc, điện thoại di động reo.
Là Lý Hồng gọi,
- Ở phòng làm việc hả?
-Ừ!
Nghe giọng nói của Lý Hồng, Trương Nhất Phàm cảm thấy gần đây cô thay đổi rất nhiều, ít nhất là lúc nói chuyện, thoải mái hơn.
Lý Hồng nói:
- Anh gặp phải chuyện phiền lòng hả?
Trương Nhất Phàm phủ nhận, Lý Hồng nghiêm túc nói:
- Việc này anh không cần phải giấu em, trước đến giờ em luôn để ý tên khốn khiếp này, y đến Vĩnh Lâm không thể có chuyện tốt.
Cuối cùng Trương Nhất Phàm nói:
- Người này rất ngạo mạn!
- Tất nhiên, ai biểu người ta có ông nội là một Uỷ viên thường vụ Chính trị trung ương, Phó chủ tịch Quận uỷ, hơn nữa y lại là một Thứ trưởng duy nhất của cả nước với độ tuổi chưa đến bốn mươi, chỉ có Bí thư Thành uỷ trẻ tuổi nhất như anh mới so sánh với y, chỉ sợ vẫn có phần thua, người như vậy không ngạo mạn sao được.
Thật sự Tống Hạo Thiên chỉ mới ba mươi sáu tuổi, còn đảm nhận chức vụ ở thủ đô, cũng là Thứ trưởng cán bộ trẻ tuổi nhất của cả nước. Từ nhỏ đến lớn, những người xung quanh y, không phải là quan lớn một nơi, thì chính là quan lớn ở thủ đô. Thường xuyên ở cùng với những người có chức quan lớn như vậy, tất nhiên dần dần cũng bị nhiễm tính tự cao tự đại, kiêu ngạo, ngông cuồng.
Ai mà biết nó chạy, thì đụng phải đứa bé của người ta. Hai thằng bé ngồi ạch xuống đất, Tiểu Thiên Vũ không khóc, chỉ có điều nhìn chằm chằm vào đứa em nhỏ đang khóc oa oa. Dường như biết được mình đã gây rối, nó im lặng.
Người phụ nữ xinh đẹp ngồi xổm xuống, bế đứa bé lên vừa dỗ dành vừa nói:
- Anh trai này xấu lắm, sao lại bắt nạt em, anh trai không ngoan.
Lúc cô nhìn thấy Tiểu Thiên Vũ, vẻ mặt sửng sốt. Cả người ngơ ra, lúc này, Đổng Tiểu Phàm đã đuổi kịp.
-Bé cưng, con làm thế nào mà đụng phải em…
Chưa kịp nói hết câu, ánh mắt Đổng Tiểu Phàm nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia, đồng thời bên kia cũng nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm,
- Tiểu Vân??
- Tiểu Phàm --- là cô?
Lúc Thẩm Uyển Vân nhìn Đổng Tiểu Phàm, có chút hơi bối rối.
Nhìn thấy Tiểu Thiên Vũ, Thẩm Uyển Vân mỉm cười,
- Lớn như vậy, chắc cũng được hai tuổi hơn nhỉ!
Đổng Tiểu Phàm gật đầu, hai tuổi rưỡi. A? Cô kết hôn rồi hả?
-Ồ!
Thẩm Uyển Vân vỗ vỗ đứa con đang khóc, quay mặt của đứa bé về phía mình, quay lưng về phía Đổng Tiểu Phàm.
- Cô đến thủ đô khi nào vậy?
-Hôm nay tôi mới tới, nên mới dẫn nó đi chơi, không ngờ nó nghịch ngợm quá. Chạy theo không kịp.
Đổng Tiểu Phàm nhìn dáng người của Thẩm Uyển Vân, không khỏi khen một câu,
- Không ngờ đã lâu không gặp, cô vẫn rất xinh đẹp.
Thẩm Uyển Vân cười một cách miễn cưỡng,
-Cô cũng vậy thôi.
Đứa trẻ vẫn còn khóc, cô vỗ vỗ lưng của bé,
- Con bé đói bụng rồi, tôi phải về nhà cho nó uống sữa.
Đổng Tiểu Phàm nhìn cô gật đầu, nhìn dáng người vội vã bước đi của Thẩm Uyển Vân, Đổng Tiểu Phàm đứng đó có chút thẩn thờ.