Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 742 : Quyết định của Đổng Tiểu Phàm

Ngày đăng: 17:21 30/04/20


Chuyện của Trương Nhất Phàm và Thẩm Uyển Vân, trước kia Đổng Tiểu Phàm cũng biết, nhưng đột nhiên hôm nay nhìn thấy cô xuất hiện cùng đứa bé, trong lòng Đổng Tiểu Phàm cảm thấy bất an.



Tuy cô không có nhìn rõ hình dáng của đứa bé, nhưng cô mơ hồ cảm nhận được, đứa bé này có liên quan lớn đến Trương Nhất Phàm. Vì thế, cô nhớ đến thời điểm mừng năm mới, quan hệ giữa hai nhà Trương Thẩm rất mật thiết.



Lại thấy bóng dáng vội vàng của Thẩm Uyển Vân, như thể muốn tránh né điều gì? Đổng Tiểu Phàm càng khẳng định, nhất định bên trong có quan hệ nào đó!



Nghĩ đến đây, cô không còn tâm trạng đi dạo phố, nắm lấy tay của Tiểu Thiên Vũ, lẳng lặng mà bước đi. Hai người bảo vệ ở đằng sau, cẩn thận theo sát, không dám có chút sơ ý.



Thủ đô về đêm, nguy nga lộng lẫy, các cô gái ăn mặc trang điểm xinh đẹp, mặc những bộ y phục đầy gợi cảm đi ngang qua. Và màn đêm phủ xuống thành phố, càng làm cho cảnh vật thêm đẹp mắt.



Đổng Tiểu Phàm ôm lấy đứa con, chậm rãi bước về nhà, vừa đi vừa nghĩ về người phụ nữ xinh đẹp ban nãy.



Là vợ hợp pháp của Trương Nhất Phàm, Đổng Tiểu Phàm có thể chấp nhận sự tồn tại của Thẩm Uyển Vân, nhưng không thể chấp nhận sự thật hai người có con. Tình nhân là chuyện khác, có con thì lại là chuyện khác nữa. Đứa bé này có phải là con của cô và Trương Nhất Phàm không? Đổng Tiểu Phàm luôn hoài nghi trong lòng.



Người phụ nữ rộng lượng, thì cũng là phụ nữ, buổi tối trở về nhà họ Trương, sắc mặt Đổng Tiểu Phàm không tốt. Mẹ chồng quan tâm hỏi:

- Tiểu Phàm, con làm sao vậy? Thấy trong người không khoẻ ở đâu?



Đổng Tiểu Phàm lắc đầu,

- Chắc mệt mỏi do ngồi máy bay lâu quá, mẹ, chúng ta ngủ thôi.



Thói quen của Tiểu Thiên Vũ là ngủ chung với bà nội, Đổng Tiểu Phàm đứng lên đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Tô Tú Khanh nhìn cô con dâu yêu quý của mình, lại đi theo hỏi,

- Tiểu Phàm, có cần gọi bác sĩ đến khám bệnh không.



-Không cần đâu mẹ! Nghỉ ngơi một chút sẽ ổn thôi.

Đổng Tiểu Phàm dùng khăn che mặt, cô muốn khóc, nhưng khóc không lên tiếng.



Ngây người vài phút trong nhà vệ sinh, Đổng Tiểu Phàm ngẩng lên nhìn gương, thấy mặt mình không sao, lúc đó mới bước ra, quay người đi lên lầu ngủ.



Giọng của mẹ chồng vang lên,
Trương Nhất Phàm đang rất bận rộn trong công việc ở Vĩnh Lâm, nghe được tin tức Đổng Tiểu Phàm đi Mỹ, lúc đó cũng không có để ý.



Ai biết lần này Đổng Tiểu Phàm tới nước Mỹ, từ cuộc gọi của Đổng Tiểu Phàm mới biết, thân thể Dì Ngô không tốt, phải nằm viện điều dưỡng. Một người phụ nữ kiên cường, rốt cuộc cũng không tránh khỏi có tuổi, bị bệnh ở nơi đất khách quê người.



Vì thế cô muốn đem sự việc ở nước Mỹ giao cho đứa con gái giải quyết, lại sợ Đổng Tiểu Phàm ở bên này chịu không được, nên mới kêu cô mang theo bé cưng qua đây.



Lúc nghe được tin này, Trương Nhất Phàm có chút khó chịu, muốn Tiểu Thiên Vũ ở lại nước Mỹ, khẳng định là không được, ông già bọn họ không thể nào đồng ý với quyết định này.



Mà Đổng Tiểu Phàm ở lại nước Mỹ tiếp nhận công việc của Dì Ngô, mình không thể đi qua lại hai bên được?



Hắn hỏi ý kiến của Đổng Tiểu Phàm, Đổng Tiểu Phàm nói, mỗi ngày em ở bên cạnh anh không có việc gì để làm, cũng không phải là biện pháp tốt. Hiện nay mẹ không được khoẻ, em cần ở lại bên cạnh Dì thôi!



Trương Nhất Phàm nói:

- Sao không đưa Dì về nước điều dưỡng? Anh và chú Đổng lập tức qua bên đó đón mọi người.



- Không cần, Dì không thích hoàn cảnh ở trong nước. Như vậy đi, chúng ta hẹn nhau ba năm, anh dùng thời gian ba năm đó để chỉnh đốn Vĩnh Lâm, em dùng ba năm thời gian để tiếp nhận việc kinh doanh của mẹ. Về phần bé cưng, nếu ông nội đồng ý thì nó sẽ ở lại bên em, có bà ngoại và bảo mẫu bên nó, mọi người không cần lo lắng. Tuy mỗi ngày mẹ đều ở bệnh viện để điều dưỡng, chơi với bé cưng cũng không thành vấn đề.



Trương Nhất Phàm vội la lên, anh đón mẹ về đây không được sao?



Đổng Tiểu Phàm lắc đầu, kỹ thuật chữa bệnh trong nước, không bằng một nước phát triển như nước Mỹ, nếu không thì Hồ Lôi cũng không cần phải băng qua mấy vạn dặm sang bờ đối diện Thái Bình Dương để chữa bệnh.



Hơn nữa các công ty lớn ở nước ngoài không giống trong nước, đó không phải là xí nghiệp của riêng mẹ, còn có các cổ đông khác, như một quyết định quan trọng, nhất định phải thông qua sự thảo luận của Ban Giám đốc. Mấy người ở nước Mỹ cũng sẽ không đồng ý đem công ty chuyển về trong nước. Đó là tâm huyết nhiều năm của mẹ, cứ coi như là thực hiện nguyện vọng của mẹ đi!



Ba năm, khoảng thời gian đó đối với em mà nói, vậy là đủ rồi!

Giọng điệu của Đổng Tiểu Phàm rất bình tĩnh, cũng rất kiên định, nhìn cô có vẻ dịu dàng, nhưng chỉ trong vòng vài ngày ngắn ngủi, lại trở nên rất kiên cường.



Trương Nhất Phàm bất đắc dĩ phải phải nuốt cơn giận, cũng kệ! Khi nào có thời gian, anh sẽ đến thăm em.