Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 747 : Thái độ lạ lùng của giám đốc sở

Ngày đăng: 17:21 30/04/20


Giám đốc La là giám đốc sở tài chính, có thể nói đó là một vị trí quyền cao chức trọng, ngày ngày có không biết bao nhiêu người đến tìm y từ quan chức to cho đến dân thường thành phần nào cũng có. Lãnh đạo đưa xuống rất nhiều chỉ thị nhưng với y cái gì cũng phải có trình tự của nó. Y chỉ cần tìm một lý do nào đấy là có thể kéo dài công việc đến cả năm , đó cũng là chuyện bình thường .



Đối với số tiền dự định cấp cho Vĩnh Lâm từ xin chỉ thị đến lúc phê duyệt chỉ mất chưa đầy hai tháng , nhưng nếu việc trong tay giám đốc La thì có kéo dài thêm ba tháng năm tháng thì cũng chẳng ai dám nói y nửa lời.



Trương Nhất Phàm đang rất cần tiền và rõ ràng đang rất gấp.Vìvậy hắn quyết định đi con đường ngắn nhất dùng biện pháp phi thường giải quyết vấn đề phi thường.



Giám đốc La dù nằm mơ cũng không thể ngờ rằng bữa cơm hôm nay lại là một cái bẫy đã được gài sẵn mà mồi nhử lại chính là một người bạn thân của y. Kế hoạch là để cho y tự phát hiện ra bẫy ở phía trước và để chính người bạn thân của y đẩy y từ phía sau.



Ngay từ lúc ở trong phòng nhìn thấy Trương Nhất Phàm đi tới, y đã thầm lẩm bẩm:

-Lại một tên nữa đến đòi tiền!



Ngay khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh tanh không một nụ cười của Tiễn Học Lễ, y liền thầm chửi :

-Đúng là già đời giảo hoạt.



Khỏi phải nói cũng biết nhất định Tiễn Học Lễ và Trương Nhất Phàm đã ngầm có thỏa thuận với nhau, nếu không với tính cách của Tiền Học Lễ thì làm sao gã có thể làm theo sắp đặt của Trương Nhất Phàm mà đích thân ra mặt như thế này.



Sớm nghe nói con người này không ưa gì thằng con rể thân phận thấp kém này nhưng chẳng nhẽ lại không cần cả đứa cháu ngoại , dù gì cũng là cùng một huthốngmạch cả thì thân phận ắt sẽ phải thay đổi cũng như nước lên thuyền lên là lẽ tất yếu.



Như không để ý tới sự có mặt của Trương Nhất Phàm, Giám đốc La chỉ hỏi thăm Tiễn Học Lễ, phải đến khi Trương Nhất Phàm cất tiếng chào , y mới gật đầu đáp lại.



Sau khi ba người đã ngồi vào bàn, Trương Nhất Phàm rút thuốc mời hai người, sau đó gọi một tiếp viên xinh đẹp vào tiếp rượu.Trước thái độ phục vụ ân cần của Trương Nhất Phàm khiến giám đốc La có phần ngờ hoặc.



Tên Trương Nhất Phàm này nhất định không phải là kẻ tầm thường , tuổi đời còn trẻ như vậy mà đã lên tới chức giảm đốc sở, nghe nói sau đợt này sẽ còn lên tới tỉnh. Giám đốc La cũng thừa biết với khả năng của Trương Nhất Phàm sau này còn có thể vượt mặt y, hơn nữa với những hậu thuẫn có sẵn thì chỉ cần hắn ở tỉnh năm năm mười năm là cứ thế theo đà lên thẳng trung ương cũng là chuyện dễ hiểu.



Về phần y sau này có thể chèo cao tới đâu , cao nhất cũng chỉ có thể là cán bộ cấp tỉnh.Nghĩ như vậy nên khi Trương Nhất Phàm mời rượu, chưa đợi hắn mở mồm y đã tiếp lời:

-Bí thư Trương , về khoản tiền vay mà tỉnh đưa xuống, tôi đang tìm cách rồi, đến tuần sau tôi sẽ đưa trước cho anh năm mươi triệu. Rất mong anh hiểu cho cái khó của tôi. Hôm nay anh đến sở tài chính chẳng phải là vì vấn đề này sao. Tôi hiện tại cũng đang cố hết sức rồi.


Căn phòng chợt vang lên tiếng hét chói tai của Liễu Hồng. Là do trò đùa quái đản của Hà Tiêu Tiêu. Cô ôm lấy Liễu Hồng rồi luồn tay vào đùi chị vuốt ve cặp mông săn chắc của chị. Trò đùa của cô em khiến Liễu Hồng bất giác giật mình.



-A, đừng. . . !

Hà Tiêu Tiêu nghịch vòng ba của cô làm cô buồn buồn hét toáng lên. Nhưng phản ứng của Liễu Hồng cũng rất nhanh , cô đã nhanh chóng xoay chuyển tình thế chuyển bại thành thắng. Cô cũng cù lại Hà Tiêu Tiêu khiến cô cười mãi không ngừng.



Bỗng chuông cửa reo lên, hai chị em bật dậy ra mở cửa.



Trương Nhất Phàm đã đến, hắn nhìn quần áo hai cô em có phần lộn xộn cười nói:

-Hai cô làm gì mà xung thế?



Hai người chỉ nhìn nhau cười không nói và nhanh chóng chỉnh lại quần áo. Trương Nhất Phàm vô tình nhìn thấy dây áo của Liễu Hồng bị hở ra, bên hông cũng bị kéo lệch đi một chút và lộ ra khoảng thịt trắng ngần. Đúng là làm người ta thấy xao xuyến.



Quay sang nhìn Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm cũng có chút không hài lòng. Đã lâu không gặp, Tiêu Tiêu vẫn gầy như xưa mặc dù khuôn mặt thì vẫn thanh tú nhưng không giấu được vẻ tiều tụy ốm yếu.



-Tiêu Tiêu , em gầy đi nhiều quá.



Chỉ một câu nói của Nhất Phàm nhưng khiến cô cảm động tới muốn rơi nước mắt. Đôi mắt đỏ mọng như chỉ muốn chực trào ra ngoài.



Khi Liễu Hồng vào bếp lấy bát ăn cơm, Trương Nhất Phàm liền lôi tay Tiêu Tiêu hỏi:

-A đầu ngốc, đã có chuyện gì hả?



-Đều tại anh cả, cả nhà vốn đang vui vẻ mà.

Hà Tiêu Tiêu nhếch miệng đáp và đánh nhẹ vào anh một cái ra vẻ trách móc.