Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 763 : Cám ơn anh, anh là người tốt
Ngày đăng: 17:22 30/04/20
Không sai, trong ảnh đúng là Diêu Mộc Lâm.
Đây là chuyện Trương Nhất Phàm không ngờ tới, làm thế nào Diêu Mộc Lâm lại có quan hệ với Diêu Mộ Tình? Có thể chụp chung trong tấm ảnh gia đình, càng cho thấy mối quan hệ họ hàng rõ ràng của họ.
Nhớ tới sự việc sáng nay, Trương Nhất Phàm vẫn cảm thấy tức giận. Diêu Mộc Lâm đúng là ăn nói lung tung!
Đang nhìn tấm ảnh, Diêu Mộ Tình trong nhà vệ sinh bước ra, tóc đã được cột lại, một cách ngay ngắn. Cô mặc bộ váy ngủ màu hồng phấn, cùng thắt lưng, để lộ ra hai cánh tay trắng như tuyết.
Lúc cô xoay người, Trương Nhất Phàm phát hiện nước da trên người cô rất mịn, chỉ có điều mới vừa bị bệnh, vẻ mặt tái nhợt. Diêu Mộ Tình cầm ly nước bước tới, khom lưng đặt trên bàn trà trước mặt Trương Nhất Phàm.
Trong nháy mắt, phần dưới của áo ngủ lộ ra ren hoa màu đen của áo ngực. Với sự phối hợp trắng đen, cái nhũ hoa trước ngực hiện lên rất rõ rệt.
A Di Đà Phật! Không nên nhìn thì chớ nhìn.
Trương Nhất Phàm tuyệt đối không lén nhìn Diêu Mộ Tình, chỉ có điều các cô gái đều thế, lúc khom lưng, cảnh xuân trước ngực luôn vô tình để lộ ra ngoài. Con người giàu kinh nghiệm, tất nhiên sẽ nhân cơ hội này, để thưởng thức cảnh đẹp trước mặt.
Hiện giờ Trương Nhất Phàm rất phiền lòng, phụ nữ trong nhà mình, gầy ốm mập tròn đều có cả. Nhất là gần đây chỉ số cảm xúc khá thấp, đối với con gái không có nhiều ảo tưởng, lười gọi điện thoại cho các cô kể cả Lưu Hiểu Hiên và Liễu Hồng.
Trong lúc vô ý Diêu Mộ Tình đã phơi bày một cảnh tượng, cứ cho là cảnh vật ven đường, xem lướt qua.
- Uống chút nước đi!
Diêu Mộ Tình vén váy ngủ, Trương Nhất Phàm ngồi ở đối diện. Đôi cánh tay như tuyết và cặp đùi trắng nõn, hiện ra rất rõ dưới ánh đèn. Trương Nhất Phàm liếc qua một cái, không thể không thừa nhận dáng người của Diêu Mộ Tình rất đẹp, thậm chí bây giờ chỗ cô đang để lộ ra, không thể nào tìm thấy một chút tì vết nào.
Trương Nhất Phàm cầm cái chén, nhìn Diêu Mộ Tình sắc mặt tái nhợt,
- Em bị bệnh lâu chưa? Sao không đi bệnh viện để kiểm tra?
Vẻ mặt Diêu Mộ Tình chán nản,
- Trời sinh đó, không có cách nào chữa khỏi, trừ phi chết, nó sẽ vĩnh viễn không còn nữa.
Hôm nay, tâm trạng Diêu Mộ Tình rất tệ, cộng thêm bị bệnh, đúng là mất đi sắc thái lúc trước.
Nhưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô, ngược lại, luôn luôn có một vẻ mỏng manh làm người ta không thể từ chối, cô là một cô gái mềm yếu, rất cần người bảo vệ. Tin rằng bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy dáng vẻ này của cô, đều không thể nào kìm nổi, đồng ý cho cô mượn bờ vai làm chỗ dựa cả đời.
- Thật ra em không thần bí như bọn họ đã nói, cũng không phải biến mất, mà là đi chữa bệnh. Suốt ba năm em qua Hong Kong, Nhật Bản và Singapore, cũng không trị hết. Bác sĩ nói bệnh của em không thể trị dứt điểm. Chỉ cần không tái phát giống như người bình thường không sao cả, đến lúc tái phát, thì rất khó nói. Cho nên mọi thứ em đều nhìn thấu, cái gì giải thưởng của Vĩnh Lâm, cái gì quán quân, tất cả đều là gió thoảng mây bay. Trong mấy năm gần đây, em lấy tiền bồi thường trong tai nạn xe cộ của ba mẹ và em trai, tiêu xài hết, nhưng bệnh tình vẫn như cũ, không có chút chuyển biến tốt. Vì thế em quyết định, đời này không kết hôn, không tìm bạn trai. Nếu một ngày nào đó em chết, thế giới này sẽ ít đau thương hơn một chút.
Trương Nhất Phàm nói ở trong lòng:
- Hoá ra em phải đi chữa bệnh, xem bộ dáng của nàng, không giống như đang nói dối.
Nghe xong Diêu Mộ Tình nói, Trương Nhất Phàm nói đùa một câu,
- Nói không chừng không phải ít đi một người bệnh đau khổ, mà là gia tăng thêm rất nhiều người bệnh đau khổ, nếu như vậy, chắc chắn em có tội rất lớn đó!
Diêu Mộ Tình lại gượng cười, cười cười, rồi ho một trận,
- Khụ khụ khụ ---
Trương Nhất Phàm đưa cho cô ly nước, cô uống hai ly, mới có thể thông hơi:
- Bí thư Trương, em có thể nhờ anh một việc được không?
Không cần nói, khẳng định là vì chuyện của Diêu Mộc Lâm, Trương Nhất Phàm âm thầm suy nghĩ, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi,
- Nói đi, chỉ cần chuyện anh có thể làm, không ngược với nguyên tắc, đều có thể suy nghĩ.
Diêu Mộ Tình thở dài,
- Chắc là vi phạm đến nguyên tắc của anh rồi.
Trương Nhất Phàm bỗng rùng mình, quả thật vì Diêu Mộc Lâm mà cầu xin. Nể mặt Diêu Mộ Tình, nên đồng ý hay không?
Diêu Mộ Tình nói với giọng yếu ớt:
- Em không có bạn thân, nhưng Mộ Tình vừa xem Bí thư Trương là tri kỉ, nếu Bí thư Trương vì bạn bè, Mộ Tình hy vọng lúc Bí thư Trương rảnh rỗi, đến thăm Mộ Tình. Gống như tối nay, nếu không có anh, chắc Mộ Tình không qua khỏi.
Gần đây Diêu Mộ Tình rất yếu, cô lại không muốn làm phiền người khác, nói xong, cô liền im lặng nhìn Trương Nhất Phàm, với vẻ mặt chờ mong. Trương Nhất Phàm nhìn chăm chú vào ánh mắt khổ sở đáng thương của người đẹp nhất Vĩnh Lâm, trong lòng thở dài,
- Được! Nếu có chuyện gì, gọi điện cho anh!
Khuôn mặt Diêu Mộ Tình tươi cười hẳn lên,
- Cảm ơn! Anh đúng là người tốt!