Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 764 : Điện thoại này không thể gọi
Ngày đăng: 17:22 30/04/20
Được một người đẹp khen là người tốt, đúng là một chuyện rất hạnh phúc.
Hơn nữa là đệ nhất mỹ nữ ở thành phố Vĩnh Lâm, Diêu Mộ Tình được phong cho danh hiệu như thế, tuyệt đối là người thật việc thật, trăm người mong đợi.
Trương Nhất Phàm nghĩ cô vì Diêu Mộc Lâm mà cầu xin, không ngờ lại nói ra một nguyện vọng như thế. Chẳng lẽ còn cô không biết Diêu Mộc Lâm đã bị bắt?
Nhớ tới Diêu Mộc Lâm vì tiền mà không có nhân tính, ra vẻ rất kiêu ngạo, ngông cuồng, Trương Nhất Phàm liền tức giận.
Nhìn đến Diêu Mộ Tình dịu dàng mềm yếu, vẻ mặt nhợt nhạt, thêm vào bộ dạng mỏng manh, trời thấy cũng phải thương. Nếu người con gái như vậy, trong đêm tối hiu quạnh, âm thầm lặng lẽ ra đi, sẽ làm cho người ta thấy nuối tiếc.
Diêu Mộ Tình yếu ớt ngồi dựa ở đó, vô tình Trương Nhất Phàm nhớ tới Lâm Muội Muội trong Hồng Lâu Mộng, bất kể lúc nào, cũng có thể làm người ta xót thương, với dáng vẻ buồn bã, đau khổ.
Lúc này, không ngờ hai người giống hệt nhau. Diêu Mộ Tình chính là Lâm Muội Muội thứ hai sao?
Đàn bà yếu đuối, có thể làm cho đàn ông đồng cảm, đặc biệt là những cô gái xinh đẹp, càng làm rung động lòng người. Tin rằng những ai mà gặp được bộ dạng các cô, cũng nguyện vì các cô làm điều gì đó, nếu không đúng là rất áy náy.
Trên thế giới này đàn ông là loài động vật hùng mạnh nhất , nhưng lại không qua được tình cảm dịu dàng của nữ nhi.
Hiện nay Diêu Mộ Tình, giống như một sinh mạng yếu ớt đang gần đất xa trời, chỉ cần một ngọn gió, có thể thổi cô đi. Lẽ nào thật sự bệnh của cô đã nghiêm trọng, hay là cô tự biết được mình không còn bao nhiêu thời gian nữa?
Trong lòng Trương Nhất Phàm có rất nhiều suy đoán, hoàn toàn quên đi suy nghĩ về thân phận thần bí của cô.
Diêu Mộ Tình hơi ngẩng đầu, nhìn khung ảnh kế bên ti vi.
- Có thể giúp em lấy tấm ảnh kia không? Bí thư Trương.
Trương Nhất Phàm đưa tay qua cầm lấy tấm ảnh chụp cả gia đình. Diêu Mộ Tình cầm lấy, nhìn tấm ảnh rồi gượng cười.
- Đây là kỉ vật duy nhất mà ba mẹ em để lại, nhưng họ đều đi hết rồi, chỉ để lại một mình em. Trên đời này không ai cần em nữa. Lúc nhỏ, thầy bói coi vận mệnh cho em, nói em sinh ra khắc với gia đình, ba mẹ em không tin, không ngờ thật sự họ lại… Bí thư Trương, em thật sự là một đứa sao chổi mà?
- Không cần nói nữa, em nghỉ ngơi chút đi!
Trương Nhất Phàm an ủi.
Hắn ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, rất nhanh đã ba giờ sáng rồi. Cơ thể Diêu Mộ Tình vẫn vậy không chuyển biến tốt hơn chút nào.
Diêu Mộ Tình nói:
- Anh không cần lo cho em, em không sao đâu, nghỉ ngơi chút sẽ khoẻ lại thôi. Anh nằm nghỉ chút trên ghế sô pha đi, mai còn đi làm nữa.
Trong mơ cô gái áo trắng là ai? Diêu Mộ Tình sao?
Đột nhiên Trương Nhất Phàm nhớ tới, trong mơ khi chạm vào tay đối phương, cổ tay rất lạnh, đặc biệt giống với Diêu Mộ Tình. Không rõ ràng nhất chính là khuôn mặt mơ hồ của đối phương, lúc trước Trương Nhất Phàm còn cho rằng là Lưu Hiểu Hiên, nhưng nghĩ kỹ, dường như giống Diêu Mộ Tình hơn.
- Bí thư Trương! Có ở nhà không?
Đằng Phi đến gõ cửa, Trương Nhất Phàm chợt tỉnh,
- A, chờ chút.
Hắn đứng lên vỗ vỗ cái đầu không tỉnh táo của mình, rồi mở cửa.
Đằng Phi nhìn thấy bộ dạng chưa tỉnh giấc của Bí thư Trương, quan tâm hỏi,
- Cần ngủ tiếp không? Để tôi tới văn phòng trước, đợi đến lúc anh tỉnh giấc rồi hãy gọi cho tôi.
- Không cần, chút xíu là xong rồi.
Trương Nhất Phàm đi vào nhà vệ sinh, mới biết hôm qua mình chưa tắm.
Ngồi trong phòng làm việc, Trương Nhất Phàm vẫn có chút choáng váng, chủ yếu là giấc mơ đó, dù sao cũng làm cho hắn lo lắng.
Chuyện đêm qua, có chút hoang đường, không ngờ mình và một cô gái, một trai một gái qua đêm. Bây giờ nghĩ đến không thực chút nào, nhưng đã xảy ra rồi.
Nhớ ngày đó gặp lại Diêu Mộ Tình, Trương Nhất Phàm không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như hôm nay, Hơn nữa đêm qua, Trương Nhất Phàm có thể lấy nhân cách ra bảo đảm, chính mình không có một chút ý nghĩ xấu.
Chỉ có điều Diêu Mộ Tình cho hắn cảm giác, rất bỡ ngỡ xa lạ, lập tức được kéo gần. Ở đằng sau người phụ nữ cao ngạo, lạnh lùng và diễm lệ, không ngờ tới là một sự yếu đuối.
Tâm sự đúng là rất dễ kéo hai người xa lạ lại gần nhau, nếu không phải tối qua, hắn cũng sẽ không biết đằng sau Diêu Mộ Tình còn có một con người làm người ta đồng cảm như vậy.
Cô là một cô gái yếu ớt.
Cả buổi tối, hai người chưa kịp nhắc đến chuyện kia, chính là chuyện của Diêu Mộc Lâm. Trương Nhất Phàm suy nghĩ, nếu nhắc đến chuyện Diêu Mộc Lâm, mình có từ chối không?
Thông thường có người van xin, tuyệt đối Trương Nhất Phàm không đồng ý, chỉ có điều với tình cảnh đêm qua, tin rằng bất cứ ai cũng sẽ có trái tim động lòng xót xa.
Cũng không biết Diêu Mộ Tình có đi bệnh viện hay không, vốn dĩ Trương Nhất Phàm muốn gọi điện cho cô, nghĩ lại vẫn là không gọi thì hơn.
Điện thoại này không thể gọi!