Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 771 : Chúng ta đi săn thôi

Ngày đăng: 17:22 30/04/20


Trương Nhất Phàm nhận được điện thoại lập tức đập bàn nói:

- Cái tên Michael này, rốt cuộc là maphia hay là chính nghĩa đây? Không sợ phải trả giá sao, xử lí y đi!



Ra lệnh xong, Trương Nhất Phàm đột nhiên phát hiện thấy mình sao lại hung hăng như bọn cướp vậy.



Có lẽ vừa nãy do quá tức giận nên nói ra những câu đó, nếu như người ta nghe được thì lại cho rằng hắn là đại ca trong xã hội đen. Liễu Hải trong lòng cũng hiểu được, bình tĩnh nói:

- Tôi biết phải làm gì rồi.



Nếu như ở địa bàn của mình thì đến một người cũng không thể bảo vệ được, cả đời này cũng lăn lộn vô ích mà thôi.



Đối với mệnh lệnh của Trương Nhất Phàm thì xưa nay Liễu Hải nhất nhất chấp hành tuyệt đối.



Anh ta vung tay lên nói:

- Các anh em lên xe nào! Chúng ta đi săn thôi!



Còn lại một chiếc xe cảnh sát đưa Hồ Lôi và Ema đi trước, Hồ Khoa cũng mang theo vài đệ tử của mình đi sau xe của Liễu Hải, cùng nhập vào đoàn “đi săn”.



Lúc này đã là hơn hai giờ đêm rồi, mấy chiếc xe đang đi về hướng thành phố.



Hồ Khoa ngồi trong xe chỉ huy đám huynh đệ, bốn chiếc điện thoại di động đều vang lên:

- Các anh đang ở đâu rồi, đến bắt tên đó ngay, nó không có súng, chúng ta chỉ cần mở chiến thuật lấy thịt đè người thôi!



- Ồ, các cậu nhớ nhé, có cảnh sát của bên Vĩnh Lâm đến rồi, các cậu không phải hoảng sợ, chịu khó mà làm việc. Chúng ta là những công dân tốt phải hỗ trợ với họ để truy bắt tội phạm.



Khụ khụ, Hồ Khoa ho một trận, khóe miệng chảy ra một ít máu do tên Kiễu lúc nãy đánh. Có lẽ anh ta đã bị nội thương. Nhưng hôm nay Hồ Khoa nhất định phải bắt được y, không bắt được cái tên khốn kiếp đó thì không yên.



Hôm nay tập hợp trên con đường này ít nhất cũng phải đến hàng trăm huynh đệ. Hồ Khoa tức giận nói:

- Bố mày có nhiều người mà không giết được mày thì quyết không làm người.



Liễu Hải ngồi trên xe, dặn dò lái xe đi chầm chậm. Anh ta nhìn đồng hồ, rồi nhìn ra bên ngoài. Từng chiếc xe con nối đuôi nhau, anh ta gọi điện cho Hồ Khoa:

- Có vấn đề gì không?



- Không có gì, mọi việc cứ để tôi!

Khụ khụ, Hồ Khoa lại ho lên mấy tiếng.



Liễu Hải biết trong tay Hồ Khoa có mấy trăm người, đủ hạng người loại nào cũng có, đối phó với một tên sát thủ người nước ngoài không có súng đám người của Hồ Khoa dư sức làm việc đó.


Mấy chiếc đèn pin chiếu thẳng vào mặt tên Kiều, họng súng tối om om chĩa thẳng vào đầu, trong đầu hắn hiện lên cảnh tượng đó. Mặc dù hắn không biết đám người này đang nói gì, nhưng trong cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói, hắn nhắm tịt hai mắt lại.



- Đại ca.

Có người đang dìu Hồ Khoa lên núi.

-

Hồ Khoa chỉ liếc một cái đã có mấy người lao vào đánh.



- Thằng chó, dám đánh đại ca của chúng tao à.



Bị đám đông người quây đánh như vậy tên Kiều cũng không dám ho he gì. Những người này đều hiểu rõ tâm lí của Hồ Khoa, nếu cứ đánh vậy thể nào hắn cũng chết. Hồ Khoa không sợ đánh chết hắn mà chỉ sợ không biết giải thích như thế nào với Liễu Hải.



Anh ta kêu dừng tay lại, không được đánh chết hắn .



Lúc này trời đã tờ mờ sáng, Hồ Khoa lườm cái tên đáng ghét đó một cái rồi nói:

- Lột áo của nó ra!



Mấy đệ tử lao vào không phải lột mà lấy dao cắt.



Chỉ vài cái là đã lột trần được cái tên sát thủ đến từ Mĩ, Hồ Khoa nhìn thấy hai tay của hắn bị bó chặt giữa hai đùi, dáng người cúi gập trông rất buồn cười. Bỗng nhiên trong đầu anh ta lóe lên ý định đùa giỡn đầy ác ý với tên chó Nhật này.



Hồ Khoa hét lên một câu:

- Ai có mật ong không?



- Trên xe tôi có đấy!

Một huynh đệ nói vọng xuống chân núi nói:

- Mau mang mật ong ở dưới xe của tôi lên đây, mang cả nước nữa, đại ca muốn uống!



Mật ong và nước được mang đến:

- Đại ca, uống một chút đi!



Hồ Khoa lắc đầu nói:

- Quét lên người nó đi, quét lên cả thằng nhỏ của nó nữa.



Mấy người ào đến lột quần áo của tên Kiều ra, bôi lên người và vào bộ phận sinh dục của hắn. Hắn vừa xấu hổ vừa tức, rồi hắn gào tướng lên:

- Mấy người Trung Quốc chúng mày đang làm cái gì đấy hả?