Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 77 : Mỹ nữ hiến thân

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


Dương Mễ tắm xong, thay một bộ đồ gợi cảm, rồi mới đem bản thảo tới nhà Chủ biên Tào.



Chủ biên Tào năm nay ngoài năm mươi tuổi, vợ làm ở phòng Thuế vụ thành phố Đông Lâm, bà ấy chỉ đến cuối tuần mới về nhà. Dương Mễ nắm khá rõ về con người lão Chủ biên Tào này, tuy đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn mắc căn bệnh chung của đàn ông, bệnh háo sắc.



Dương Mễ và Thẩm Uyển Vân tốt nghiệp cùng khóa, nhưng cô ta lại bị phân về tòa soạn báo huyện Thông Thành. Ở cái tòa soạn này, Dương Mễ cũng được xem là hoa khôi, thân hình gợi cảm, đặc biệt là bộ ngực rất lớn, thậm chí có phần đồ sộ, rất có phong độ của Diệp Tử Mỵ năm xưa.



Cô Dương Mễ này xinh đẹp, dáng người cũng chuẩn, khuyết điểm duy nhất chính là mê tiền. Có thể là do lúc nhỏ gia đình khó khăn, đứng trước tiền bạc, về cơ bản là không có có khả năng kháng cự, bởi vậy cô ta nhanh chóng trở thành con mồi của Thi Vĩnh Nhiên.



Thi Vĩnh Nhiên ở Thông Thành có thể coi là kẻ có tiền, đặc biệt trước mặt đàn bà lại càng tỏ ra hào phóng. Tài sản cá nhân của hắn, sớm đã vượt qua cả Hồ Lôi, so với Nhâm Quốc Đống cũng không kém là bao.



Tam đại phú gia công tử ở Thông Thành này phải kể đến Nhâm Quốc Đống, Thi Vĩnh Nhiên, Hồ Lôi, giá trị con người của ba tên này không khác nhau mấy, trước đây đều là những công tử bột tiếng xấu lan xa.



Nhưng có những cô gái rõ ràng biết họ là loại người nào, mà vẫn cứ thích câu dẫn họ. Mục đích chỉ có một, đó là tiền!



Dương Mễ có thể coi là một trong số đó, tối nay vì việc của Thi Vĩnh Nhiên, Dương Mễ cầm lấy năm ngàn đồng, rồi suy nghĩ xem làm thế nào để biến số tiền này thành của mình. Vừa muốn có tiền lại vừa muốn xong việc, điều này quả có chút khó khăn.



Dương Mễ tràn trề tự tin gõ cửa nhà Chủ biên Tào, Chủ biên Tào vừa thấy mỹ nhân này đêm khuya tới nhà, hai mắt không ngừng đảo quanh ngực Dương Mễ, hận không thể ngay lập tức tóm lấy chúng.



- Chào Chủ biên Tào!



Dương Mễ vừa ỏn ẻn chào một tiếng, toàn thân Chủ biên Tào cơ hồ không còn chút xương nào, suýt chút nữa khụy xuống dưới chân Dương Mễ. Hôm nay Dương Mễ mặc một chiếc váy ngắn kết hợp với tất đen khêu gợi, toàn thân nồng nàn hương nước hoa, rất quyến rũ, cũng rất mê người.



- Vào nhà ngồi đi, vào ngồi đi!



Chủ biên Tào dẫn Dương Mễ vào trong nhà, cô ta liền nói thẳng ra mục đích đến đây hôm nay của mình.
Hội nghị kết thúc, đang chuẩn bị giải tán, Trưởng ban Tuyên giáo Dịch Thủy Bình chìa ra một tờ báo.



- Bí thư Lâm, gần đây phóng viên báo huyện ngày càng đưa những tin vô lý. Trên báo lại dám ngang nhiên nói, đồng chí của chúng ta tác phong sống có vấn đề, lợi dụng chức vụ ra vào những nơi không lành mạnh như quán rượu, lại còn cùng đám người tạp nham hư hỏng tranh giành bạn gái.v



Những lời này của Dịch Thủy Bình vừa nói ra, mặt Trương Nhất Phàm lập tức co rút. Không phải đã kêu Hồ Lôi không được làm lớn chuyện này lên rồi sao? Sao phóng viên lại biết được? Lại còn đăng lên báo nữa, Trương Nhất Phàm lập tức nghĩ ra rằng, khẳng định có người đứng đằng sau thao túng, rắp tâm gây khó dễ cho hắn...



Ánh mắt hắn quét qua một lượt những người có mặt trong hội nghị, phát hiện ra vẻ mặt của Tô Sĩ Dân giống như không có việc gì xảy ra vậy, mang cái vẻ ai làm người ấy biết, nhàn nhã uống nước. Dịch Thủy Bình nói tiếp:



- Một đồng chí như vậy, chúng ta nhất định phải tra ra cho rõ ràng, ban Quản lý có phải hay không nên thắt chặt hơn nữa. Là cán bộ nhà nước, sao lại có thể giống như người dân bình thường, đến những nơi vui chơi không lành mạnh như vậy, đây không phải là đã bôi nhọ hình tượng cán bộ sao? Tôi cho rằng, bất luận bài báo đó viết có đúng hay không, cũng vẫn phải điều tra rõ ràng.



Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Lôi Đình đang uống trà, thấy trong lời nói của Dịch Thủy Bình có hàm ý khác, hình như là nhắm tới một người nào đó. Gã liếc nhìn Trương Nhất Phàm một cái, rồi chậm rãi nói:



- Về chuyện xô xát ở quán rượu Kim Phong đêm qua, cảnh sát đã tiến hành điều tra. Là hai nhóm thanh niên tạp nham gây sự với nhau, không hề có liên quan đến cán bộ cơ quan nhà nước, Trưởng ban Dịch cũng không cần nói bóng gió thiếu căn cứ như thế. Những chuyện cãi vã ẩu đả như vậy, một năm ở đâu chẳng xảy ra mấy lần đến mười mấy lần? Có cần phải đem ra nói trước hội nghị không? Nếu chút chuyện nhỏ này cũng cần các vị ở đây thảo luận, vậy tôi thấy mọi người không cần làm gì khác đâu, ngày ngày ngồi đây họp là được rồi. Những chuyện không có căn cứ, thì đừng có lấy ra nói năng lung tung. Tuy nhiên, lời anh nói ban nãy tôi cũng đồng ý một phần, ban Tuyên giáo các anh đúng là nên quản lý mấy tòa soạn báo, tạp chí chặt mọt chút, nên viết nhiều bài báo tích cực hơn nữa, ít đăng mấy tin vỉa hè thế này thôi.



Lúc này, Phó chủ tịch thường vụ huyện Tô Sĩ Dân đặt cốc xuống nói:



- Tôi thấy Chủ nhiệm Lôi quá nặng lời rồi, theo luật pháp nước ta, mọi công dân đều có quyền tự do ngôn luận. Báo chí cũng có tự do ngôn luận của báo chí, chúng ta không thể ngăn cản người ta nói cái gì, mà phải để ý xem mình đang làm cái gì? Nếu chuyện trong bài báo này là thật, tôi cảm thấy cần phải chỉnh lý lại một chút, nếu không mọi cán bộ đều có thể ra vào những nơi như vậy, thì còn ra thể thống gì nữa?



- Trước mắt chúng ta không cần quan tâm người này là ai? Tôi nghĩ lực lượng cảnh sát sẽ điều tra rõ chuyện này. Tuy nhiên chúng ta cần nhấn mạnh hơn nữa nguyên tắc hành vi của một người cán bộ, có thì sửa đổi, không có cũng phải răn mình. Cũng không thể đi trách phóng viên tòa soạn báo người ta được mà!



Ánh mắt Bí thư Lâm lướt qua mọi người một lượt.



- Thôi được rồi, việc này bên Phó chủ tịch huyện Nhâm sẽ tự biết điều tra, mọi người không được quên nhiệm vụ quan trọng trong tay đâu đấy, cuộc họp kết thúc!