Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 782 : Tôi đến báo cáo công việc

Ngày đăng: 17:22 30/04/20


Trở lại Vĩnh Lâm, Trương Nhất Phàm dường như không thoải mái thêm tí nào.s



Chủ yếu là quan hệ với bà xã được củng cố thêm một bước, đây là thu hoạch lớn nhất. Hậu viện không nổi dậy, đi tiên phong, như thế không đâu địch nổi. Ba năm sau, hắn tin rằng hắn có thể đến tỉnh đảm nhiệm chức Phó chủ tịch tỉnh.



Ba năm, bản thân chỉ chuẩn bị ở lại Vĩnh Lâm thêm một năm, đây là mục tiêu trong lòng của Trương Nhất Phàm.



Lúc Trương Nhất Phàm trở về, Chu Bân cũng sắp hoàn thành công việc, giúp đỡ dân nghèo trên cơ sở toàn diện đúng chỗ. Rất nhiều trường học đều động thổ khởi công, chuẩn bị xây dựng những tòa nhà trường học mới.



Dương Lăng Vân đang thực hiện công tác chỉnh đốn và cải cách bên kia, tạm thời nghỉ một thời gian, nhà máy dệt huyện An Đông đã nhận vài đơn gia công cho mấy nhà máy ở tỉnh Quảng, công nhân tạm thời được yên trí.



Lúc vừa mới bắt đầu, hai nhà máy khác đã không thiện cảm với cách làm này, cho rằng đường đường là một doanh nghiệp nhà nước, lại làm gia công cho các doanh nghiệp tư nhân, cảm thấy không còn mặt mũi gì nữa.



Nhưng sau đó nhìn thấy công nhân nhà máy dệt làm được. Hơn nữa có thể lập tức lấy tiền lương tháng này, những người này cũng chủ động liên hệ với Dương Vân Lăng.



Một vài công nhân trong nhà máy dệt, tiền lương trước kia đi làm cũng chỉ hai ba trăm, nếu không đi làm thì không có lương, hiện giờ làm gia công, tiền lương không giảm xuống, nhưng bọn họ tính theo sản phẩm, cứ sau một tháng cũng được khoảng năm sáu trăm, làm nhanh cũng được bãy tám trăm. Về tiền lương mặc dù chênh lệch một chút so với xí nghiệp nhưng còn hơn so với tình trạng của họ trước đây, rõ ràng là đã có nhiều chuyển biến tốt đẹp.



Vì thế, những người ở nhà máy cơ khí huyện An cũng đến cầu cứu Dương Vân Lăng, Dương Vân Lăng nói chuyện này các anh nên chủ động ra ngoài tìm việc, hiện tại là kinh tế thị trường không phải là kinh tế có kế hoạch, chính phủ cũng không thể lại phân nhiệm vụ đến cho các các được.



Các anh nên dựa vào bản thân để đi khai thác thị trường, từ việc làm gia công ban đầu, đợi có nhiều đơn hàng rồi các anh có thể trực tiếp liên hệ với khách hàng. Đương nhiên, các anh có cơ sở, có đội ngũ khổng lồ, có trang thiết bị, có thể tiếp nhận đơn hàng lớn mà một vài người khác không dám tiếp nhận.



Gan to hơn một chút, chỉ cần các anh chấp nhận, chính phủ sẽ giúp các anh. Nhưng nếu quản lý không tốt, làm không tốt, sẽ phải tự truy cứu trách nhiệm.



Lãnh đạo của ba công ty, cơ bản đã thay đổi. Bộ máy lãnh đạo mới, trong khoảng thời gian này Dương Lăng Vân, sẽ không ngừng nỗ lực làm việc, tạo lập niềm tin của bọn họ. Nhiệm vụ của hắn chính là yêu cầu ba công ty hoạt động mới trở lại.


Nhìn thấy Bí thư Trương đang từ trên lầu đi xuống, anh ta lập tức nghênh đón, Trương Nhất Phàm nhìn anh ta một cái:

-Có việc gì sao?



-Bí thư Trương, tôi đến báo cáo công tác.



-Ồ , vậy cùng đi ăn đi, vừa đi vừa nói chuyện



Nhưng Trương Nhất Hàm đã nói, mọi người đều đến căng tin, hắn đành phải đi ăn sau cùng.



ở phòng riêng trong căng tin, Tưởng chủ tịch huyện nhắc tới Trưởng phòng Tài Chính huyện đối với hắn bằng mặt nhưng không bằng lòng, kiên quyết không chấp hành mệnh lệnh. Hắn không nói đến Mã bí thư nhưng nói lí rõ ràng là lộ ra bí thư Mã vì hắn làm chỗ dựa, gã Cục trưởng Tài chính này mới dám cùng bản thân hắn Chủ tịch huyện chống lại.



Mã bí thư là người Ô Dật Long, Tưởng chủ tịch huyện đương nhiên không mềm lòng không được, hiện tại Mã bí thư nắm giữ tài chính và quyền nhân sự, lại nắm chắc tình hình chính trị trong tay, còn quyền lực trong tay Tưởng chủ tịch huyện thì chẳng có mấy.



Trương Nhất Phàm là bí thư Thành ủy, hắn cũng biết chỗ nào nên bắt, chỗ nào không nên bắt, lúc hắn bắt thì phải nhìn xem người đó như thế nào, tình huống Tưởng chủ tịch huyện gặp phải, bản thân cũng chưa từng thấy. Năm đó ở huyện Sa, Trịnh Mậu Nhiên đã bắt người rất lợi hại.



Nếu không phải là Tưởng chủ tịch huyện thích tự cho mình là thông minh, Trương Nhất Phàm phỏng chừng muốn quản lí chuyện dưới huyện. Nhưng thấy Tưởng chủ tịch huyện đối nhân xử thế không ra làm sao cả, hắn cũng lười quản.



Đợi Tưởng chủ tịch huyện nói hết lời rồi, Trương Nhất Phàm mới nói:

-Nếu hắn không phối hợp làm việc với ngươi, không thông cảm với dụng tâm của ngươi, để hắn đảm đương chức chủ tịch huyện này, ngươi đi nhậm chức Cục trưởng Tài chính. Để cho hắn niếm thử cái cảm giác bị người dưới đối xử lạnh nhạt.



Một câu nói mà khiến Tưởng chủ tịch huyện sắc mặt trở nên trắng bệch, toát mồ hôi,lã chã rơi xuống đất.