Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 786 : Em phải trở về trường rồi

Ngày đăng: 17:22 30/04/20


Làm gì cũng được, tôi có thể để cô làm gì đây?



Trương Nhất Phàm nhìn Giang Nhiễm:

-Tình hình của cô tôi đã biết rồi, cô đi đi, tôi sẽ cử người điều tra.



Giang Nhiễm đứng lên, thấy mặt Trương Nhất Phàm không hề biểu cảm, trong lòng vẫn có chút nghi ngờ. Bí thư Trương thực sự sẽ giúp mình chứ? Trong lòng Giang Nhiễm thiếu tự tin.



Nói những người làm quan đều ham tài háo sắc, Bí thư Trương đối diện với sắc đẹp, sao không có chút cảm giác gì nhỉ?



Cô rất nghi ngờ, Bí thư Trương liệu có giúp mình chuyện nhỏ như thế này không?



Trương Nhất Phàm hướng về phía phòng ngủ hô to một câu:

-Tiểu Thôi, tiễn khách!



Thôi Hồng Anh từ trong phòng đi ra:

-Tiểu Giang, chúng ta đi thôi!



Giang Nhiễm có chút không cam tâm đi đến cạnh cửa:

-Bí thư Trương, anh nhất định phải bảo vệ lẽ phải! Tuy rằng đối với một Bí thư Thành ủy lớn như anh mà nói, chỉ là một chuyện vặt vãnh, nhưng đối với tôi mà nói, lại là chuyện có liên quan dến cả vận mệnh và tiền đồ. Anh nhất định phải giúp tôi!



Trương Nhất Phàm không nói gì, Thôi Hồng Anh kéo cô ấy:

-Đi thôi!



Hai người xuống lầu, Giang Nhiễm hỏi Thôi Hồng Anh:

-Hồng Anh, Bí thư Trương này là người như thế nào? Anh ta liệu có giúp tôi không?



Thôi Hồng Anh nói:

-Mau đi thôi, đây không phải là nơi để nói chuyện.



Giang Nhiễm thầm nghĩ, đây là tòa nhà Thành ủy, có một số thứ không thể nói bừa. Hai người đi trên phố, Giang Nhiễm kéo Thôi Hồng Anh nói:

-Đi, chúng ta đến quán caffe ngồi.



Thôi Hồng Anh vốn dĩ không muốn đi, nhưng mà không chối nổi sự khẩn cầu của Giang Nhiễm, hơn nữa cô ấy lại là một cô gái mềm lòng. Vì thế liền cùng Giang Nhiễm đi vào quán caffe.



Trong quán caffe, Giang Nhiễm đã nói lại một lần chuyện của mình:

- Hiện tại trong trường, tất cả các bạn nữ đều được người ta bao, mỗi khi đến cuối tuần xe con đưa đón. Cái này vẫn chưa là gì, lần này trong cuộc thi, có mấy người được người ta bao. Tôi vốn dĩ không biết chuyện, nhưng sau vòng đấu loại, lúc lãnh đạo của trường kéo hai mươi mấy người đi ăn, có một vị lãnh đạo ra hiệu ngầm với tôi, nói một vị lãnh đạo ở đài truyền hình thích tôi, hỏi xem tôi có đồng ý hay không.


-Lại là cô sao?



Giang Nhiễm còn chưa nói gì, Thôi Hồng Anh đã cướp lời:

-Là em dẫn cô ấy đến tìm anh, anh họ, anh có thể giúp cô ấy gọi một cuộc điện thoại, nói với bên đài truyền hình một tiếng không? Dẫu sao đã bỏ mất cơ hội này rồi, sẽ rất đáng tiếc.



Đằng Phi vốn rất có cảm tình với cô gái có vóc dáng thon thả này, nhưng mà hôm nay thấy Bí thư Trương nổi giận, gã cũng giọng điệu không tốt nói:

-Lúc nãy tôi đã nhận được điện thoại của Bí thư Trương rồi, ngày mai tôi sẽ đến trường cô xem xem. Nếu như không có chuyện gì, về sớm một chút đi!



Cái gì? Bí thư Trương đã chú ý đến chuyện này rồi sao?



Trong lòng Giang Nhiễm vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Vừa nãy ở nhà hắn, hắn còn không lạnh không nóng, lại âm thầm làm chuyện này rồi. Mấy người làm quan này, làm việc không giống như nhau.



Tuy nhiên cô vẫn rất cảm kích Trương Nhất Phàm, ít nhất hắn đã hành động.



Nếu Bí thư Trương đã gọi điện thoại, Giang Nhiễm đành phải nói lời từ biệt với hai người. Thôi Hồng Anh nhìn đồng hồ:

-Tôi nên về trường rồi.



Đằng Phi đột nhiên ra tay, một tay kéo lấy cô, Thôi Hồng Anh trong lòng hoảng sợ, Đằng Phi đã kéo cô ấy vòa trong lòng:

-Không cần về trường nữa, đến chỗ anh đi!

Trong lòng Thôi Hồng Anh hoảng sợ giống như một con nai.



-Không cần đâu, người khác nhìn thấy lại không hay.



-Có gì mà tốt với không tốt chứ, hai chúng ta yêu nhau! Anh thích em

Đằng Phi ôm chặt lấy cô ấy trong lòng hơi kích động.



Cô em họ này, mình đã nghĩ nhiều năm như vậy, cuối cùng đã có chút tiến triển, Đằng Phi thấy Thôi Hồng Anh như thế này, nóng lòng dẫn cô về, làm chuyện thường làm với Lập Thu.



Trong lòng Thôi Hồng Anh rất mâu thuẫn, cảm thấy tay Đằng Phi ôm eo mình đang đần dịch chuyển lên trên, tim cô thình thịch thình thịch đập loạn lên.



Lớn như thế này rồi, Thôi Hồng Anh thứ nhất chưa từng yêu đương, thứ hai chưa từng hôn, Đằng Phi đột nhiên ôm chặt lấy cô, bàn tay đó muốn sờ lên trên, nghĩ đến đây, Thôi Hồng Anh giống như là một tên trộm, sợ đến chết .Hơn nữa đây lại là trên phố, người qua người lại.



Lúc Đằng Phi đang muốn hôn cô, cô đột nhiên kéo Đằng Phi ra:

-Em phải trở về trường rồi.

Nói xong, liền hốt hoảng chạy đi.