Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 808 : Để anh tự đi

Ngày đăng: 17:22 30/04/20


Trương Nhất Phàm ở lại Bắc Kinh một tuần, trước khi đi, đi thăm Lưu Hiểu Hiên một chuyến.



Lưu Hiểu Hiên đang trọ trong khu nhà độc thân, phòng ngủ nhỏ chỉ được phòng khách là to, hơn nữa tiền thuê mắc gần chết. Trong nhà không có thứ gì, cũng không có trang trí gì. Trương Nhất Phàm đến căn nhà nhỏ bé của Lưu Hiểu Hiên ở Bắc Kinh, hỏi cô cảm thấy như thế nào.



Lưu Hiểu Hiên nói không sao, chủ yếu là áp lực rất lớn, không giống như ở Tỉnh. Cô cảm thấy mỗi ngày mình giống như một bộ máy hoạt động với tốc độ cao, mỗi phút mỗi giây đều không thể dừng lại.



Cô nói người sống ở Bắc Kinh, đều có cảm giác như vậy, bởi vì chỉ cần mình dừng lại, người ta đã bỏ mình rất xa.



Trong môi trường cạnh tranh khốc liệt, làm cho cô căng thẳng đến nỗi không còn suy nghĩ được gì. Nhưng cô thích môi trường như vậy, con người phải có áp lực mới có động lực, Lưu Hiểu Hiên nói bây giờ động lực của mình tràn đầy, phải nhân lúc sức khoẻ sung mãn, tự mình đi lên. Tiến đến một cấp bậc cao không ai có thể đuổi kịp, mới có thể nghỉ ngơi.



Trương Nhất Phàm thấy cô vẫn cương quyết như vậy, cũng không ngăn cản cô, đem toàn bộ mười mấy vạn chi phiếu đưa cho Lưu Hiểu Hiên.



Hắn nói ở Bắc Kinh không có quan hệ, không có tiền, căn bản cô không thể làm được gì, lúc cần tiền, hãy gọi cho tôi, tôi sẽ hỗ trợ cho cô.



Đúng là Lưu Hiểu Hiên rất cần tiền, bởi vì bây giờ là lúc cô đang cố gắng nỗ lực hết mình, bởi vậy khi Trương Nhất Phàm đưa chi phiếu cho cô, cô không từ chối.



Lúc đó Lưu Hiểu Hiên rất xúc động, cô nói trên đường đi, may mà có anh, nếu không em không biết phải chống đỡ như thế nào. Nhưng em không biết, khi nào mới có thể báo đáp anh. Em chỉ có thể yêu anh, yêu anh đến chết, vì anh mà tự bảo vệ mình.



Trương Nhất Phàm nói như thế là đủ rồi, cũng không muốn nói đến chuyện báo đáp hay không, phải nỗ lực thật tốt! Anh sẽ nhìn em trên ti vi mỗi ngày.



Lại quay về Vĩnh Lâm, Trương Nhất Phàm cảm giác được sự thay đổi của môi trường, hắn lại nhớ tới không khí cuộc sống vội vàng. Bên cạnh đã không còn người đẹp, một thân một mình, có nhiều khi hắn nghĩ, đời người có vài cái mười năm, gấp gáp vội vàng để làm gì?



Nhưng mà thật ra, hoàn cảnh sống hối hả đầy áp lực khiến cho người ta không thể không tranh đua, nỗ lực phấn đấu, cố gắng vì lý tưởng của mình.



Khi không có ai, Trương Nhất Phàm từng nghĩ như vậy, từng đợi rằng đi qua con đường này, mình phải ngừng lại để nghỉ ngơi, với vợ, con, còn có hồng nhan tri kỷ của mình, vui vui vẻ vẻ, thoải thoải mái mái một khoảng thời gian.



Nhưng mỗi lần đều bận rộn như vậy, bận đến nỗi không có thời gian để thở.


Nhưng giờ phút này, ngoại trừ phẫn nộ và ủ rũ, không làm được gì.



Nhất định phải qua Mỹ, nhưng sau khi qua đó nên làm gì đây?



Ông ta hỏi Diêu Mộ Tình,

- Bây giờ trong tay còn bao nhiêu tiền, em đi chuẩn bị đi, theo anh qua Mỹ.



Diêu Mộ Tình gật gật đầu, xem quyển ghi chú. Trước đến giờ cô chưa từng thấy Ô Dật Long phẫn nộ và thương tâm đến vậy, Diêu Mộ Tình nhắc nhở.

- Dật Long, em có đề nghị, không biết anh có đồng ý hay không?



Ô Dật Long nhìn cô, Diêu Mộ Tình nhẹ nhàng nói:

- Vợ của Bí thư Trương đang ở New York, đang tiếp quản công ty công thương nghiệp Iomega. Đó cũng là loại hình công ty đa quốc gia, hơn nữa có quan hệ với Âu Phi. Nếu cô ấy có thể ra mặt, mời luật sư ở giữa đàm phán, khả năng Ô Cương được thả ra là rất lớn. Nếu chỉ có hai chúng ta, cho dù có nhiều tiền, cũng vô ích.



Âu Phi có nhiều tiền hơn bọn họ, công ty của người ta ít nhất cũng trên mười tỷ. Nếu muốn dùng tiền để dẹp yên chuyện này, đó là chọn lựa ngu dại. Bởi vậy, Diêu Mộ Tình cẩn thận nhắc nhở.



- Trương Nhất Phàm? Hắn sẽ giúp anh sao?



Đúng là Ô Dật Long không nắm chắc Trương Nhất Phàm sẽ giúp mình, tuy nhiên nếu không có chút quan hệ người thân, bạn bè ở nước ngoài, với đối thủ Âu Phi này chỉ sợ không còn phần thắng.



Lúc Ô Dật Long do dự, Diêu Mộ Tình an ủi nói:

- Nếu không để em đi tìm hắn?



Ô Dật Long lắc đầu, nếu Diêu Mộ Tình đi, chỉ làm bại lộ quan hệ của hai người, như vậy Trương Nhất Phàm sẽ nghĩ như thế nào? Giờ phút này còn chuyện gì quan trọng hơn tính mạng của con mình? Hắn suy nghĩ,

- Vẫn là để anh đích thân đi!