Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 811 : Trương Nhất Phàm tức giận
Ngày đăng: 17:22 30/04/20
Có người không thể nhịn được nữa, một chiếc giầy bay đến giáng thẳng vào đầu luật sư đối Phương. Đó tượng trưng cho sự công bằng, bộ tóc giả của chính nghĩa bị đập văng ra ngoài.
Y ôm đầu, quay người nhìn đám người đang phẫn nộ đằng sau,
- Ai đã ném tôi?
Thấy nhiễu loạn, quan tòa không ngừng gõ mặt bàn quát “Im lặng, im lặng!”
Im con mẹ mày! Lại một chiếc giầy nữa lao tới.
Quan tòa né người tránh, chiếc giầy bay xượt qua tai. Y giận điên người, cầm cây búa gõ mạnh xuống bàn, gầm gè quát: “Im lặng, im lặng!”
- Cảnh sát đâu, cảnh sát đâu rồi, đuổi hết bọn họ ra ngoài cho tôi. Tòa tạm nghỉ, tạm nghỉ!
Quan tòa ném xuống cây búa, đùng đùng bỏ đi. Những thành viên trong đoàn bồi thẩm khác cũng lục tục cầm tài liệu ra về.
Mười mấy cảnh sát tiến vào, dẹp hết đám người nổi loạn.
Phiên tòa lại phải tạm hoãn, một bồi thẩm viên đi vào thông báo bản án này tạm thời ngừng thẩm tra xử lý, ba ngày sau tiếp tục xét xử.
Ô Cương bị tạm giam, những người khác cũng đành tạm ra về.
Phiên tòa hôm nay, Ô Dật Long cảm thấy bản thân mang tiếng là một thị trưởng, đường đường là một đấng nam nhi đại trượng phu, ko ngờ phải khoanh tay trước việc này, lòng không tránh khỏi cảm giác bất lực, chán nản.
Nếu ở trong nước, y còn có cách dàn xếp, nhưng ở Mĩ xa xôi vạn dặm thế nà cũng đành lực bất tòng tâm. Càng đáng tiếc hơn là người ta nói gì y nghe cũng không hiểu, cũng may là có người bên cạnh chậm chậm phiên dịch cho y.
Ôn Nhã từ tòa án đi ra, thở dài, cô nói với Đồng Tiểu Phàm:
- việc này không đơn giản như tôi nghĩ, muốn khống chế Michael, e rằng hơi quá khó.
Có người dìu bạn gái Ô Cương đi ra, vẻ mặt cô tiều tụy và xấu hổ. Sự việc này xảy ra, dù là đối với ai cũng đều không dễ dàng. Cô nhìn thấy vợ chồng Ô Dật Long, đến đầu cũng không dám ngẩng lên, giống như bản thân mình làm chuyện đáng xấu hổ vậy.
Đồng Tiểu Phàm thấy vậy, nói với mọi người:
- Hãy đối xử tốt với cô ấy, cô ấy mới chính là mấu chốt của vụ án.
Michael dưới sự bảo vệ của một nhóm người, vênh váo đi ra, y nhìn mọi người cười khẩy, một vài người cũng dán mắt nhìn theo y.
Michael nói:
- Trợ lý của tôi không thể chết một cách vô nghĩa như vậy! Thằng Ô Cương đó, tôi sẽ cho hắn xuống địa ngục.
Phải mượn cơ hội này, đưa kinh tế Vĩnh Lâm đi lên, dỡ bỏ cái mũ nghèo đói, đồng thời biến giấc mơ của mình thành hiện thực.
Nhưng việc cấp bách, hắn quyết định làm một việc long trời lở đất, khiến thế giới phải rung chuyển.
Đêm thứ hai, hắn tìm thời gian thích hợp gọi điện cho George.
- Tôi muốn tấn công Âu Phi!
George tưởng mình nghe không rõ, hỏi lại: “cái gì”
Trương Nhất Phàm nói giọng trịnh trọng: “Tôi muốn đánh đổ Âu Phi!”
George lúc này mới phá lên cười,
- Này người thanh niên, tôi rất nể phục lòng gan dạ và ý chí dũng cảm của anh, nhưng tôi không thể không hoài nghi về thực lực của anh.
Trương Nhất Phàm đã chuẩn bị trước kế hoạch, nói với George:
- Không có gì là không thể, chỉ cần ông đồng ý giúp tôi, tôi có thể làm cho nó sụp đổ, biết mất khỏi thế giới này!
George thấy Trương Nhất Phàm thận trọng như vậy, cũng nghiêm túc nói:
- Vậy cậu hãy nói với tôi kế hoạch của cậu! Cần tôi phối hợp thế nào?
Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi không thể nói được, ông chỉ cần làm theo những gì tôi yêu cầu, như vậy là sự phối hợp tốt nhất rồi.
George cả giận nói:
- Vớ vẩn nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ một đồng minh như tôi không đáng để cậu tin tưởng?
Trương Nhất Phàm nói:
- Không phải tôi không tin ông, kế hoạch của tôi, chỉ một mình tôi biết. Còn ông, việc duy nhất có thể làm là thay Ema báo thù, làm cho kẻ làm tổn thương cô ấy phải bị trừng trị thích đáng! Ông cũng có thể nhân dịp này ăn thịt luôn đối thủ, diệt cỏ tận gốc.
“Ha ha ——” George cười nói: “ Vậy để tôi suy nghĩ!”
Trương Nhất Phàm nói:
- Đây là cơ hội duy nhất của ông, nếu bỏ lỡ lần này, về sau ông có muốn hợp tác, tôi cũng không cần nữa.
George ngẩn người ra một lúc rồi đập bàn nói: “Người thanh niên, cậu thật tự phụ, tuy nhiên tôi rất thích phong thái của cậu giống hệt như tôi năm xưa, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ! Nhưng tôi phải nói với cậu câu này, chớ làm cho tôi thất vọng, nếu không không cậu sẽ phải khổ sở đấy!