Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 821 : Ăn nông gia lạc
Ngày đăng: 17:22 30/04/20
Émi ở Song Giang, cô đi đến đâu đều có vệ sĩ đi cùng, người bình thường muốn gặp cô ấy không dễ dàng gì.
Trương Nhất Phàm là một ngoại lệ, vì khi cô đến đại lục Ôn Nhã giới thiệu cô cho Trương Nhất Phàm.
Lúc này, Ôn Nhã đã về lại Mỹ rồi, đã về lại quỹ đạo bình thường của công việc.
Bên kia quan tòa cũng không có cách kiện được, Michael quyết định điều tra bên ngoài. Thậm chí không tiếc thủ đoạn đe dọa, uy hiếp để Tiểu Vu khuất phục. Do vướng bận quan tòa, anh ta không có cách nào đi đến công ty xăng dầu Trung Đông, vì thế, Michael không thể không dùng hạ sách này.
Nếu Tiểu Vũ không có Đổng Tiểu Phàm chống đỡ cho cô ta thì sớm đã bị ngã gục rồi. Bây giờ Ô Cương cũng đã về nước, hơn nữa còn nhiều lần điện thoại gọi cô về nước, Tiểu Vũ không sao chịu đồng ý, nhất định muốn sau khi chuyện này có kết quả mới suy nghĩ đến tương lai của mình.
Hơn nữa cô căn bản không hề biết rằng mẹ của Ô Cương sớm đã ở nhà, vì muốn làm mai cho Ô Cương nhưng Ô Cương vẫn chưa chịu đồng ý.
Trương Nhất Phàm đến thành phố Song Giang, Émi đang ở một khách sạn trước mắt là tốt nhất ở thành phố Song Giang —— Khách sạn Hải Thiên.
Nghe Trương Nhất Phàm đến, Émi liền gọi Ôn Nhã đến nghênh đón.
Émi thuê mấy phòng làm việc ở Hải Thiên, tạm thời dùng để xử lý mọi công việc ở Song Giang.
Hai người gặp nhau trong phòng khách, Trương Nhất Phàm nhìn thấy Ôn Nhã, đưa tay ra. Ôn Nhã hơi sửng sốt một chút, hạ giọng nói một câu:
- Dối trá.
Lúc này hai người mới đi vào thang máy, trong thang máy, ánh mắt của Trương Nhất Phàm dừng lại trên cơ thể xinh đẹp của Ôn Nhã:
- Thời gian này mệt lắm phải không?
Ôn Nhã quay đầu nhìn hắn, nói đùa:
- Anh phải bồi thường cho em.
- Bồi thường như thế nào?
Trương Nhất Phàm nghĩ một lúc:
- Buổi tối mời em ăn cơm nhé!
Ôn Nhã mỉm cười không nói gì, thang máy dừng lại, khi Ôn Nhã dẫn Trương Nhất Phàm đến phòng làm việc, Émi đứng dậy bắt tay với Trương Nhất Phàm.
- Anh Nhất Phàm, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến thăm chúng —— tôi vậy.
Émi cười cười, đôi mắt màu xanh lam lộ ra vài nét đáng yêu.
Ôn Nhã ôm văn kiện đứng ở đấy, Trương Nhất Phàm cười nói:
- Chúng ta là bạn bè, chẳng phải sao?
Émi hơi sửng sốt, nhìn Trương Nhất Phàm bật cười, gật đầu nói:
- Cảm ơn, cảm ơn! Tôi rất vui khi nghe anh nói câu này.
Sau đó, cô nói với Ôn Nhã:
- Ôn Nhã, xem ra tối nay chúng ta không phải đau đầu vì không biết ăn gì rồi.
Hai cô gái bật cười, Trương Nhất Phàm nhìn hai người:
- Sao vậy? Chẳng lẽ mấy hôm nay hai người không ăn cơm?
Hai người cười mà không nói, Ôn Nhã ôm văn kiện:
Tần Xuyên mừng khấp khởi trả lời, sắp xếp xong chuyện Nông Gia Lạc, anh ta liền gọi điện cho Diệp Á Bình, nói Bí thư Trương đến Song Giang rồi.
Diệp Á Bình nói:
- Được lắm Tần Xuyên, tại sao bây giờ mới nói cho tôi?
Tần Xuyên rất oan uổng:
- Bí thư Trương không cho tôi nói, tôi chỉ lén thông báo cho cô, chúng ta cùng làm việc mà. Nhưng hôm nay anh ta không rảnh, muốn ngày mai mới ăn cơm cùng với chúng ta.
Diệp Á Bình:
- Tôi biết rồi.
Nhưng cô lại lén sắp xếp cử mấy người đi bảo vệ Bí thư Trương, lỡ xảy ra chuyện gì, cục trưởng như mình sẽ mắc tội không làm tròn bổn phận.
Tần Xuyên lại gọi điện cho Từ Yến, lúc này Từ Yến đã khôi phục lại chức Phó Chủ tịch thành phố, chuyện của Ân Viễn Hồng cuối cùng vẫn không liên quan gì đến cô.
Khi Từ Yến nhận điện thoại, có chút vui sướng:
- Tôi đi nói cho Chủ tịch thành phố Đoạn.
Trong lúc đó, Tần Xuyên cũng gọi điện cho thư ký của Lý Hồng là Lâm Uyên, Lâm Uyên là sôi nổi nhất, nghe nói Trương Nhất Phàm đến Song Giang, suýt chút nữa thì nhảy bắn lên, không ngờ tiếng của cô khiến cho Lý Hồng vừa từ bên ngoài đi vào nghe thấy.
Bề ngoài Lý Hồng tỏ ra không có gì, nhưng trong lòng lại có chút không hài lòng. Về đến phòng làm việc, rất muốn gọi điện cho Trương Nhất Phàm, nhưng nhớ lại việc hắn cướp mất nụ hôn đầu của mình, trong lòng Lý Hồng lại dâng lên một cảm xúc khó tả.
Lý Hồng dù sao vẫn là Lý Hồng, không giống các cô gái bình thường ưỡn ẹo như thế kia, cô quyết đoán gọi điện cho Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm vừa xử lý xong chuyện với Émi, chuẩn bị đến Nông Gia Lạc.
Không ngờ Lý Hồng lại gọi điện vào lúc này, hắn nói thầm:
- Xem ra Lý Hồng biết mình đến Song Giang rồi, cái tên Tần Xuyên này làm ăn kiểu gì vậy.
Nhận điện thoại của Lý Hồng, Trương Nhất Phàm liền hỏi:
- Xin chào ,Chủ tịch thành phố Lý.
Lý Hồng xưa nay nói chuyện rất thẳng:
- Anh đến Song Giang sao không thông báo cho tôi?
Trương Nhất Phàm cười mỉa nói:
- Tôi đến Song Giang đi khất thực, sao dám làm phiền cô chứ!
Lý Hồng nhướn mày:
- Anh đến thọc gậy bánh xe cũng không hỏi thử tôi?
Trương Nhất Phàm nói:
- Tôi đến sẽ hỏi cô, chỉ có điều chưa đến lúc.
- Được, vậy tôi đợi anh cho tôi một lời nói rõ ràng.
Lý Hồng nói xong liền gác máy, trong lòng lại nghĩ đến cái tên cả gan làm loạn này, thật không thể ngờ tới Trương Nhất Phàm lại đối xử với mình như vậy.
Tại sao lần trước nhào vào lòng hắn mà khóc, hắn đều không có hành vi gây rối gì, nhưng khi ở ngoài nghĩa trang, hắn lại đánh úp bất ngờ? Mỗi khi nhớ lại chuyện này, trong lòng Lý Hồng liền phát điên lên.
Nụ hôn đầu đáng thương của tôi!