Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 843 : Lưu Hiểu Hiên bị theo dõi

Ngày đăng: 17:23 30/04/20


Trước một khách sạn cao cấp trên đường Vương Phủ Tỉnh, khi Trương Nhất Phàm và Lưu Hiểu Hiên đến nơi, Liễu Hải đang đứng chờ bọn họ.



Trương Nhất Phàm tỏ ra không hài lòng, nói:

- Sao cậu lại đến đây? Không cố gắng ở lại Vĩnh Lâm đi, đừng có chạy lung tung theo đám người bọn họ.



Liễu Hải cũng không dám cãi lại, chỉ dẫn hai người vào phòng riêng Hồ Lôi đã đặt trước. Trong phòng còn có hai tên súc sinh là Hồ Lôi và Đường Vũ



Trông thấy Đường Vũ, Trương Nhất Phàm có chút không vui, đợi Liễu Hải cùng vào, hắn liền mắng:

- Hai người các cậu nghe rõ cho tôi, sau này đừng có cái kiểu không có việc gì cứ chạy lung tung khắp nơi.



Hắn nhìn Đường Vũ.

- Có phải lại do cậu đầu sỏ không?



Đường Vũ cười ha ha nói:

- Em biết rồi, biết rồi. Em xin nghỉ rồi mà.



Trương Nhất Phàm lại nhìn Liễu Hải.

- Cậu thì không được làm loạn theo cái đám không có chí hướng này đâu đấy, tôi nói cho cậu biết, giờ cậu không được có bất kỳ suy nghĩ nào đâu, cố mà ở lại Vĩnh Lâm làm việc cho tốt vào.



Liễu Hải rất thật thà, cũng không dám cãi lại, chỉ biết ngồi nghe Trương Nhất Phàm mắng.



Trương Nhất Phàm dường như vẫn chưa hết tức, lại quay sang mắng Hồ Lôi:

- Còn cậu nữa, giờ có được ít tiền rồi nên lại dửng mỡ phải không? Tôi nhớ thời gian trước, có cô gái ở thành phố Song Giang, đến giờ cô ta vẫn còn đau lòng đấy. Cậu đừng có hại đời người ta, đến lúc đó cậu không gánh được trách nhiệm đâu!



Lần này Hồ Lôi kiếm được một khoản lớn, cho ngân hàng vay đến mấy tỷ, lại lấy trụ sở tập đoàn Dương thị ra để thế chấp. Những người này đều chung vốn vào quỹ của Hà Tiêu Tiêu, sau này sẽ được hưởng lãi ròng là hai mươi phần trăm.



Khoản vay ngân hàng không bỏ ra đồng nào mà đã kiếm được về hai mươi phần trăm lợi nhuận. Anh nói xem gã như vậy có thể không giàu được không?



Tuy nhiên, số tiền đầu tư vào mỏ khai thác ở Vĩnh Lâm rất lớn, gã cũng không thể làm loạn quá mức nhiều vậy. Trương Nhất Phàm trách mắng bọn họ, chính là muốn hi vọng người khác cũng sẽ không chạy hết đến thủ đô, nếu không sẽ lộn xộn đến mức nào chứ?



Mình thì đi học trường Đảng, hôm nay tiếp người này, mai tiếp người kia, rõ ràng là không thể được. Bởi vậy, hắn phải nghiêm khắc trách mắng mấy tên này, để tránh lại thành thói quen xấu.



Hồ Lôi đành đứng ra xoa dịu tình hình.

- Đều là tôi không đúng, là chủ ý của tôi. Tôi thấy bọn họ mấy ngày nay rảnh rỗi, nên đưa ra chủ ý này.



Trương Nhất Phàm dĩ nhiên không thể tiếp tục mắng mỏ được, hắn quay sang nhìn Liễu Hải và Đường Vũ.

- Đường Vũ, cậu làm cho tôi một việc, nếu không tạo cho cậu ít áp lực, e là cậu trở nên quá lười biếng rồi. Trong vòng ba năm, cậu phải chính thức vào được ban Ủy viên thường vụ thành phố Vĩnh Lâm. Tôi nói trước nhé, tôi sẽ không giúp đâu, cậu phải tự dựa vào bản thân đi.
- Anh cũng đến đây ở đi, có được không?



Trương Nhất Phàm ở Bắc Kinh chắc cũng phải một năm, Lưu Hiểu Hiên rất muốn trong một năm này vui vẻ ở bên hắn. Mỗi ngày tan làm có thể trở về nằm trong vòng tay của người mình yêu giống như những người phụ nữ khác.



Trương Nhất Phàm hiểu được suy nghĩ của cô, hắn nói:

- Cái này tính sau, bao giờ có thời gian anh sẽ đến đây với em.

Nghe thấy thế cô mới vui vẻ trở lại.



Hồ Lôi đem chìa khóa giao cho Lưu Hiểu Hiên.

- Chìa khóa cả hai căn đều để ở chỗ em đi.



Lưu Hiểu Hiên nhận lấy chìa khóa, Hồ Lôi liền đùa:

- Cả người lẫn phòng đều thuộc độc quyền của lão Đại rồi, em không được dẫn đàn ông khác về nhà đâu đấy.



Lưu Hiểu Hiên nổi cáu, chụp ngay cái gối trên sofa đập gã.



Đợi ba người ra khỏi khu chung cư, Liễu Hải bảo mọi người chờ một chút rồi xuống xe, đi về phía chiếc xe con màu đen ở phía sau. Anh ta mở cửa xe của đối phương, thò tay vào giật lấy chiếc máy ảnh rồi ném xuống đất vỡ tan tành.



Sau đó lại túm lấy cổ áo của đối phương kéo ra khỏi xe, đánh cho một trận nên thân.



Đường Vũ cũng bước tới, nắm lấy tóc đối phương, tát cho hai cái, mắt kính của người đó lập tức văng ra xa.



- Mẹ mày, muốn chết à! Lần sau bố mà còn thấy mày lén lút theo dõi chụp trộm thì bố đánh gãy cái chân chó của mày luôn đấy.



Trương Nhất Phàm quay đầu lại nhìn.

- Có chuyện gì thế?



Hồ Lôi đáp:

- Chắc chắn có người phát hiện ra thân phận của Lưu Hiểu Hiên rồi.



Lưu Hiểu Hiên nhìn thấy hai người kia hung hăng đánh gã đó, cũng thấy sợ đến le lưỡi. Đường Vũ lấy từ trong xe người kia một tấm danh thiếp.

- Tao nhớ tên của mày rồi đấy, đừng để bọn tao phải trông thấy mặt mày lần nữa.



Nói xong, họ ném tay phóng viên này xuống, hùng hùng hổ hổ quay lại xe. Đường Vũ còn mắng thêm một câu:

- Lén lén lút lút, đã bám theo chúng ta khá lâu rồi. Ông đây ghét nhất cái loại khốn khiếp này.