Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 84 : Sự tiếc nuối của viện viện
Ngày đăng: 17:12 30/04/20
- Bí thư Lâm, không còn thời gian nữa rồi, hay là để tôi thử một chút xem sao! Tôi cũng được tham dự vào phương án quy hoạch này, cũng có biết chút ít về bản đồ quy hoạch mới.
Trương Nhất Phàm hạ giọng nói.
- Cũng chỉ còn cách đó thôi.
Bí thư Lâm liếc nhìn Lý Trị Quốc vẻ không vui, cái tay thư ký này đúng là không xứng với chức danh chút nào cả!
Bí thư Lâm quay người đi vào phòng tiếp khách, đi theo sau ông Lý còn có cả Chủ tịch tỉnh Trương:
- Chủ tịch tỉnh Trương, ông Lý, về việc kế hoạch phát triển của huyện Thông Thành và phương án quy hoạch thành phố một cách cụ thể sẽ do Phó Chủ tịch huyện Trương Nhất Phàm của chúng tôi sẽ tiến hành giới thiệu với mọi người!
Mọi người đồng loạt vỗ tay, lập tức có người treo bản quy hoạch huyện Thông Thành lên đại sảnh của phòng khách. Trương Nhất Phàm nhìn về phía mọi người nở một nụ cười, chầm chậm tiến đến chỗ bản quy hoạch.
Ông Lý vừa nhìn thấy, liền “Hứ!” một tiếng. Thằng ranh này thì mấy tuổi chứ? Không ngờ mà nó cũng có thể làm đến chức Phó Chủ tịch huyện huyện Thông Thành, xem ra cũng không đơn giản đâu đấy, chính vì thế mà ông ta cảm thấy rất thích thú, nhìn nhìn về phía Chủ tịch tỉnh Trương, cầm tách trà lên chầm chậm thưởng thức.
Trương Nhất Phàm hướng về mọi người cúi chào, rồi mới bắt đầu nói về bản quy hoạch mới.
- Huyện Thông Thành của chúng ta mặc dù địa thế bất lợi, giao thông bế tắc, nhưng thủy hệ lại phát đạt, phía Tây có dãy núi Ngưu Lan, phía đông có bình nguyên Thông Tế….
Trương Nhất Phàm đứng ở trên bục chậm rãi nói, đến Chủ tịch tỉnh Trương cũng không ngừng gật gù, bày tỏ sự tán thưởng. Ông Lưu cũng thỉnh thoảng lại quay sang nói vài câu với tay trợ lý của mình. Đối với tài ăn nói, trình độ diễn thuyết, lại có thêm khí chất bình tĩnh của chàng thanh niên trẻ này đã khiến cho ông ta tán thưởng không ngừng.
Phòng khách thỉnh thoảng lại vang lên những tràng pháo tay ròn rã, lúc này Bí thư Lâm mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may là có Trương Nhất Phàm, nếu không không biết phải dọn chiến trường ra sao đây?
Chỉ có điều bản phương án quy hoạch vừa nhận lấy từ tay của nhóm chuyên gia đến từ Thượng Hải bỗng dưng biến đi đâu mất? Trong đầu Bí thư Lâm lóe lên một ý nghĩ: liệu có ai đang âm thầm phá đám không nhỉ?
Lúc này thì Lý Tuệ Hoa và chồng là Âu Dương Kiến Thành cũng đã đến Công ty thuốc lá. Thông qua điện thoại, bọn họ cũng nhanh chóng tìm đến được chỗ của bọn Trương Nhất Phàm.
Đi cùng với hai bọn họ còn có hai cảnh sát vũ trang, đó là hai cảnh sát mà Chủ tịch tỉnh Trương cố ý sắp xếp.
Khi bước vào, hai vợ chồng bọn họ cuối cùng đã được gặp cô con gái yêu của mình:
- Mẹ!
- Viện Viện...
Hai mẹ con ôm chầm lấy nhau, cảm động đến trào nước mắt. Âu Dương Kiến Thành nhìn quanh đánh giá căn phòng này, rồi lại đi vòng quanh xem xét, sau đó ho khan mấy tiếng.
Hai mẹ con buông nhau ra, Âu Dương Viện Viện kêu một tiếng:
- Ba!
Nghe nói có người HongKong đến huyện Thông Thành, nên đài truyền hình huyện cũng cho phái người theo sát để lấy tin, chuẩn bị cho tiết mục đặc biệt chuẩn bị lên sóng hôm nay.
Trương Nhất Phàm bắt tay với ông Lý, lại bắt tay với Chủ tịch tỉnh Trương. Trương Kính Hiên nhân lúc hai người bắt tay đã tự nói thầm:
- Thằng ranh này quả là không tồi!
Trương Nhất Phàm mỉm cười rời khỏi hội trường, lúc này mới sực nhớ ra chuyện bố mẹ của Âu Dương Viện Viện hôm nay đến đón cô ta, liền nói với Lý Trị Quốc một câu rồi vội vàng rời khỏi khách sạn Thông Thành, đi nhanh về nhà.
Cũng không biết bọn họ còn ở đó không? Người ta tận HongKong tới, bản thân mình lại có cớ mà tránh mặt, đặc biệt là bố mẹ của Âu Dương Viện Viện, không hiểu bọn họ có nghĩ do mình đã làm chuyện gì đó xấu xa mà không dám gặp bọn họ không nữa? Nếu quả thật là đúng như thế, thì thảm rồi.
- Về đến nhà, trong nhà quả nhiên không còn ai cả.
Âu Dương Viện Viện không mang theo bất kỳ thứ gì đi cả, con gấu bông nằm cô độc một mình trên ghế sopha, trên bàn trà còn lưu lại một mảnh giấy, trên đó còn lưu lại nét bút thanh tú, không ngờ con bé này lại có ý nghĩ kỳ quái đến vậy, viết ra được những lời như thế.
Đặc biệt là người HongKong, có thể viết được Hán tự như vậy quả thật là rất hiếm.
Cầm tờ giấy của Âu Dương Viện Viện lên, qua ngôn ngữ đó, Trương Nhất Phàm dường như nhìn thấy được bộ dạng thất thần của Âu Dương Viện Viện. Trên mặt bàn lại còn có cả một tấm chi phiếu, Trương Nhất Phàm cầm lên xem, không ngờ đó là .. một triệu!
Trương Nhất Phàm suy nghĩ, bố mẹ con bé này rốt cuộc là ai nhỉ? Sao lại ra tay một cách phóng khoáng đến thế kia chứ, không hề giống như người bình thường chút nào. Chỉ có điều 1 triệu này mình không thể nhận được nên hắn tiện tay nhét vào trong túi áo, lại cầm tờ giấy của Âu Dương Viện Viện lên đọc lại lần nữa.
“Anh Nhất Phàm, em phải đi đây, em phải về HongKong rồi!
“Anh biết không? Em rất muốn được gặp anh để nói lời từ biệt, để được chính miệng mình thốt lên câu cám ơn anh. Anh là người đại lục tốt nhất mà em từng được gặp, anh là người anh trai tốt nhất trên thế gian, anh cũng là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới này, đẹp trai hơn cả bố của em!
Em đi đây! (Em đi mà lòng nặng trĩu, cũng không được nói trực tiếp câu giã từ với anh) Tạm biệt anh nhé!
Âu Dương Viện Viện. Ngày 17 tháng 4 năm 1997.
Cuối cùng con bé đó cũng đi rồi, sao tự dưng mình lại cảm thấy hụt hẫng nhỉ? Trước mặt Trương Nhất Phàm bỗng nhiên hiện lên những hình ảnh của Âu Dương Viện Viện.
- Anh Nhất Phàm, anh đi mua hộ e băng vệ sinh nhé!
- Anh Nhất Phàm, anh là một người tốt!
- Anh Nhất Phàm, sao anh vẫn chưa về? Em đói gần chết rồi đây này!
- Anh Nhất Phàm, anh đẹp trai quá!
- Anh Nhất Phàm, nếu như em đi rồi, anh có nhớ em không!