Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 85 : Câu đố về thân phận của viện viện

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


Ông Lý cảm thấy rất hài lòng đối với bản quy hoạch mới của Ủy ban huyện Thông Thành, đồng thời ông ta cũng bày tỏ, ông ta ủy quyền cho ông Kim, là người đàn ông trung niên đi cùng mình sẽ ở lại huyện Thông Thành 1 tuần để tiến hành khảo sát. Nếu như mọi điều kiện đều đáp ứng đủ với yêu cầu của ông Lý thì ông ta sẽ tình nguyện làm doanh nghiệp quốc nội đầu tiên đến đầu tư ở huyện Thông Thành.



Ông Lý Gia Minh nói thẳng:



- Huyện Thông Thành so với các địa phương trong đại lục hoàn toàn không có ưu thế gì đặc biệt, nhưng tôi lại xem trọng tư tưởng lãnh đạo, tác phong làm việc của cán bộ các anh. Đặc biệt là chàng thanh niên trẻ tuổi lúc nãy, còn trẻ tuổi mà rất có tài năng! Ha ha....



Lúc này, người đàn ông trung niên đứng bên cạnh ông Lý cúi người xuống, nói nhỏ vào tai ông ta:



- Thưa Chủ tịch Hội đồng quản trị, tiểu thư đến rồi ạ!



- Ồ, mau, mau lên! Ta phải mau chóng được nhìn thấy con bé nghịch ngợm đó.



Ông Lý vừa dứt lời thì ngoài cửa đã vang lên tiếng nói của Âu Dương Viện Viện.



- Ông ngoại, đúng là ông rồi!



- Viện Viện!



Ông Lý xúc động đứng lên, Âu Dương Viện Viện từ ngoài cửa lao vào, bổ nhào vào lòng ông ta. Con bé này rất biết làm nũng, ở trong lòng của ông ngoại, nũng nịu nói:



- Ông ngoại, cháu còn tưởng không còn được gặp ông ngoại nữa chứ. Ông ngoại, hu hu....



Âu Dương Viện Viện nói xong, không ngờ khóc rống lên.



Sau khi nhìn thấy Âu Dương Viện Viện, đột nhiên Thẩm Uyển Vân kinh hãi, đó chẳng phải là cô gái ở nhà của Trương Nhất Phàm sao? Không ngờ cô ta lại là cháu ngoại của ông Lý. Nhớ lại chuyện mấy ngày hôm trước Âu Dương Viện Viện còn kéo tay Trương Nhất Phàm đi mua quần áo lót, bỗng nhiên cô ta cảm thấy choáng váng, Trương Nhất Phàm gặp phải phiền toái rồi!



Ông Lý nhẹ nhàng vuốt ve cô cháu gái yêu của mình, một tình cảm của một người ông dành cho cô cháu gái yêu của mình, tình cảm đó khiến cho tất cả mọi người có mặt ở đó phải cảm động.



Ông Lý ngại ngần nói:



- Chủ tịch tỉnh Trương, thật là ngại quá, kỳ thật nguyên nhân chính mà gia đình chúng tôi đến huyện Thông Thành chính là để đón cô cháu gái này đây. Viện Viện thời gian trước theo ba đó đi chơi, rồi lén lút rời khỏi HongKong, cả gia đình chúng tôi đã cho tìm nó nửa tháng nay.



- Há! Lại có chuyện này sao?



Chủ tịch tỉnh Trương sa sầm nét mặt, quay qua hỏi mấy vị quan chức của huyện Thông Thành đang đứng đó:



- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?



Liệu ông Chủ tịch tỉnh Trương không khiếp sợ sao? Một chuyện lớn như thế mà lại không hề có ai báo cáo lên cả. Nếu là người bình thường thì không sao, đằng này lại là cháu ngoại của người Hoa – ông Lý. Sự quyết định của ông ta hoàn toàn có thể ảnh hưởng đến nền kinh tế của huyện Thông Thành nhỏ bé này.



Chỉ có điều những người ở đây đều không biết, Bí thư Lâm cũng hổ thẹn cúi gằm đầu xuống.



- Ồ, chuyện này cũng không thể trách các cậu được, do Âu Dương Viện Viện đã giấu thân phận của mình mà.



Ông Lý ôm lấy Viện Viện, giải thích với Chủ tịch tỉnh Trương.



Gặp lại người thân, Âu Dương Viện Viện vẫn tủi thân khóc thút thít trong lòng của ông Lý. Ông Lý vỗ nhẹ lên vai cháu gái an ủi:



- Ngoan nào, đừng khóc nữa, bây giờ không phải là đã ổn hết rồi sao? Mau nói cho ông ngoại biết xem nào, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?


Bí thư Lâm dẫn đoàn cán bộ đi theo sau, vẫn theo lệ cũ, phải đưa đến tận chỗ giao giới của thị trấn.



Lúc này đã là 6 giờ chiều, trời đã dần tối, đèn đường đã sáng. Đoàn xe đi khá chậm, chậm rãi di chuyển về phía trước, cũng như tâm trạng của Âu Dương Viện Viện hiện giờ, rất trầm, rất nặng.



Anh Nhất Phàm, em đi rồi, sao anh không đến nhìn em lần cuối nhỉ?



Âu Dương Viện Viện mở to hai mắt, nước mắt không biết từ đâu lại tuôn ra ào ạt.



Ông Lý nhìn thấy đứa cháu yêu của mình khổ sở, buồn bã như vậy, liền an ủi:



- Viện Viện à, bác Kim còn ở đó mà, lần sau bảo ông ấy đưa anh Nhất Phàm của cháu đến HongKong một chuyến, cháu thấy như vậy có được không?



Âu Dương Viện Viện lắc lắc đầu:



- Không đâu, anh Nhất Phàm bận lắm.



- Ồ? Thế cậu ấy làm cái gì vậy?



Từ vẻ mặt lưu luyến vô hạn của đứa cháu yêu, Lý Gia Minh cũng cảm thấy thú vị với anh chàng Nhất Phàm ký lạ này.



Rốt cuộc thì cậu ta là người thế nào nhỉ? Làm sao lại có thể khiến cho đứa cháu gái của mình lưu luyến không rời được thế. Ở HongKong, có bao nhiêu là phú hào công tử, bao nhiêu là danh nhân tai to mặt lớn, từ trước đến nay cô bé này đều không thèm đếm xỉa. Xem ra cái cậu Nhất Phàm này có sức cuốn hút lớn lắm đây. Có cơ hội phải xem cậu ta một lần mới được.



Nghĩ đến đó, ông ta liền lập tức gọi điện cho Thư ký Kim:



- Thời gian ở huyện Thông Thành, ông nhất định phải tìm cho được cái cậu Nhất Phàm ấy nhé. Nếu như được thì ông hãy đưa cậu ta đến HongKong một chuyến. Tôi muốn được gặp cậu ta.



- Vâng, thưa Chủ tịch Hội đồng quản trị.



Ông Lý tắt điện thoại, rồi cười với cô cháu gái:



- Đừng khóc nữa, ông đã dặn dò bác Kim rồi.



Trương Nhất Phàm từ chỗ ở của mình đi ra, trực tiếp lái xe của mình đến khách sạn Thông Thành, vừa hay gặp Thẩm Uyển Vân. Thẩm Uyển Vân vì vội phải gửi bưu kiện cho tòa soạn báo, gửi những tài liệu ngày hôm nay đi nên ở lại cuối cùng.



Thấy Trương Nhất Phàm, vẻ mặt của Thẩm Uyển Vân kỳ dị hỏi:



- Sao giờ anh còn ở đây? Cái cô Âu Dương Viện Viện đi tìm anh suốt.



- Âu Dương Viện Viện?



- Đúng thế, Âu Dương Viện Viện chính là cháu ngoại của ông Lý, chẳng lẽ anh không biết sao?



Thẩm Uyển Vân thấy vẻ mặt có vẻ không hiểu của Trương Nhất Phàm, liền nói lại toàn bộ câu chuyện lúc nãy cho Trương Nhất Phàm nghe.



Trương Nhất Phàm liền vỗ mạnh vào đầu:



- Mẹ kiếp! Tôi nói rồi mà! Sao lại trùng hợp thế nhỉ?



Nói xong, liền phi như bay vào trong xe, nhấn ga, phóng vọt đuổi theo đoàn xe.