Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 86 : Hoa sau đình?

Ngày đăng: 17:12 30/04/20


Mặt trời đã ngả về tây, ánh chiều tà buông xuống chiếu rọi khắp mọi nơi, chân trời được phủ bởi những ráng hồng rực rỡ.



Đoàn xe đang chạy về phía tỉnh thành bỗng nhiên dừng lại. Người lái xe không biết làm sao, nhìn về phía ông Lý đang ngồi ở phía sau nói:



- Chủ tịch hội đồng quản trị, xe bị thủng lốp rồi. Ông đợi một chút, năm phút là xong thôi ạ.



Hôm nay tâm trạng của ông Lý vô cùng tốt nên điềm tĩnh gật gật đầu,



- Đi đi!



Sau đó ngồi lại trong xe, nắm lấy tay của Âu Dương Viện Viện như không muốn rời ra.



Dọc đường đi, Âu Dương Viện Viện không ngừng nhìn ra ngoài cửa sổ.



Trong lòng cứ lẩm bẩm:



- Anh Nhất Phàm, anh mau xuất hiện đi, mau xuất hiện đi!



Tài xế xuống xe thay lốp. Xe dừng hẳn lại.



Chủ tịch tỉnh Trương ngồi trong xe, cảm thấy rất hài lòng với việc thị sát ngày hôm nay. Huyện Thông Thành đã tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của ông ta. Nghe được vài câu khen ngợi của Chủ tịch tỉnh Trương, Bí thư Thành ủy Phùng còn vui hơn cả quả phụ được con nữa.



Người tài xế này thật lanh lợi, chỉ cần ba phút là đã thay xong bánh xe. Lúc ông ta đang phủi phủi tay chuẩn bị lên xe thì một chiếc Santana từ phía sau vội vàng chạy tới.



Cảnh sát vũ trang ở phía sau đoàn xe thấy vậy thì lập tức xuống xe, chặn chiếc xe lại ở vạch một trăm mét. Trương Nhất Phàm vội vàng nhảy xuống xe, hét lớn:



- Đợi một chút, đợi một chút.



Bí thư Lâm cùng mọi người nghe tiếng thì ngoảnh lại. Thấy Trương Nhất Phàm tiến tới thì không khỏi chau mày nhủ thầm: “Cậu ta muốn làm gì đây?”. Bí thư Lâm thấy trong tay cậu ta hươ hươ một tờ chi phiếu thì hiểu ngay. Không phải lúc nãy vợ chồng Lý Tuệ Hoa nói là tặng cho anh ta một triệu tệ sao? Xem ra là đến để trả lại tiền rồi đây! Trương Nhất Phàm có thể có thái độ này khiến cho Bí thư Lâm rất vui.



Quả nhiên, Trương Nhất Phàm đã vượt qua vạch cảnh giới, hét về phía chiếc xe của ông Lý.



- Âu Dương Viện Viện, đợi một chút.



Âu Dương Viện Viện ngồi trong xe bỗng nghe thấy tiếng gọi. Dường như là tiếng của Trương Nhất Phàm. Cô ta quay ngoắt đầu lại nhìn về phía đằng đó. Lúc cô ta nhìn thấy Trương Nhất Phàm thì vui mừng vẫy tay, hét lớn:



- Anh Nhất Phàm, anh Nhất Phàm! Em ở đây!



Sau đó cô ta lao xuống xe, chạy về phía Trương Nhất Phàm.



- Anh Nhất Phàm!



Con nhỏ này chẳng biết xấu hổ gì cả, cứ nhào vào lòng của Trương Nhất Phàm.



Những người khác lần lượt xuống xe, thấy cảnh tượng đó thì như được mở mang tầm mắt. Bí thư Lâm thầm nhíu mày. Thằng nhóc này không phải là đã làm gì con bé rồi chứ? Rất nhiều người đều nghĩ như vậy.



Trương Nhất Phàm buồn phiền, vực thẳng người Âu Dương Viên Viên dậy:



- Ba mẹ em đâu? Dẫn anh đi gặp họ đi.



Âu Dương Viện Viện không biết Trương Nhất Phàm muốn làm gì liền chỉ về phía đôi tuấn nam tiêu nữ kia nói:


- Chưa đóng cửa mà?



Lúc này Trương Nhất Phàm mới đứng dậy, đóng cửa lại. Hai người nằm trên ghế sô pha, Thẩm Uyển Vân dựa sát vào:



- Có phải là vẫn còn nhớ đến con nhỏ kia không?



- Đúng đó! Thật không ngờ, cô ấy lại là cháu ngoại của ông Lý Gia Minh, người Hoa ở Hồng Kông.



Trương Nhất Phàm than thở một hồi.



Thẩm Uyển Vân cười cười nói:



- Anh không làm gì người ta đó chứ? Sao em lại cứ có cảm giác bố mẹ người ta có thành kiến với anh.



- Đúng rồi đó, thật là bực bội.



Nói đến chuyện này, Trương Nhất Phàm hơi bực mình.



- Ai kêu nhìn điệu bộ của anh mê gái híp cả mắt làm gì. Con gái người ta đẹp như vậy mà lại ở chung với trai độc thân như anh thì ai mà chẳng nghi ngờ?



- Trời! Anh rất háo sắc sao? Đừng quên là tối hôm đó là em quyến rũ anh đó nha.



Trương Nhất phàm chau mày, bực bội nói.



- Em quyến rũ anh đó thì sao? Nào! Anh ăn thịt em đi!



Thẩm Uyển Vân cười khanh khách, chủ động chồm lên người Trương Nhất Phàm. Áp sát hai đầu ngực lên mũi Trương Nhất Phàm.



- Ai kêu anh để người ta phải tìm kiếm anh đến mười năm làm gì. Anh hư quá đi.



Trương Nhất Phàm bị cô ta đè đến nỗi không thở được. Hai tay thò vào trong đùi của Thẩm Uyển Vân. Hai ngón tay chạm vào chỗ kín của cô gái. Thẩm Uyển Vân lập tức kêu lên một tiếng kinh ngạc, xấu hổ nhoài xuống đất.



Trương Nhất Phàm xoay người thuận thế đè lên, áp chặt lên người Thẩm Uyển Vân.



Thẩm Uyển Vân mở to mắt, nhìn Trương Nhất Phàm chằm chằm. Ánh mắt lộ ra một khát vọng không ai khác khiến cho người ta nhất thời không thể nào chống cự được. Con nhỏ này lẳng lơ! Trương Nhất Phàm cười gian manh, luồn tay vào trong người của cô ta.



Lúc Trương Nhất Phàm định cởi quần của cô ta thì Thẩm Uyên Vân bỗng la lên một tiếng;



- Đợi một chút.



- Làm gì vậy?



Lúc này Trương Nhất Phàm đã hơi gấp gáp. Phía dưới ý chí chiến đấu đã sục sôi, đằng đằng sát khí rồi.



Thẩm Uyển Vân cười xấu hổ:



- Người ta cho anh chơi trò mới mà.



Nói rồi, cô ta chủ động cởi chiếc quần jean đến ngang đầu gối, để lộ ra cặp mông trắng trắng tròn trịa. Chỉ thấy cô ta nằm bò trên ghế sô pha, mặt đỏ như trái táo chín, xấu hổ nói:



- Anh vào từ đằng sau đi!