Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 87 : Gây sức ép
Ngày đăng: 17:12 30/04/20
Đêm đầu hạ mang lại cho con người ta một cảm giác thật ấm áp, lãng mạng. Trương Nhất Phàm ôm Thẩm Uyên Vân đứng ở ban công ngắm cảnh đêm của thành phố.
Thẩm Uyển Vân đứng bên cửa sổ ngoài ban công. Trương Nhất Phàm đưa tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ xinh của cô ta. Tóc dài bay bay, một mùi thơm thoang thoảng len vào mũi. Trương Nhất Phàm hít một hơi rồi tiện đó ghé sát mũi lên cổ cô ta.
- Cơ thể em có mùi thơm.
- Thật sao? Hình như em không xịt nước hoa.
Thẩm Uyển Vân ngửi ngửi, cười nói:
- Là ảo giác của anh đó.
- Ha ha…coi như là ảo giác của anh đi!
Bàn tay của Trương Nhất Phàm đang ôm eo hơi xịch lên phía trên một chút và đã cảm nhận được mép của chiếc áo ngực.
Thẩm Uyển Vân dường như cảm nhận được hơi thở nguy hiểm thì nắm chặt tay của anh ta, cô ta gắt:
- Vừa mới xong, giờ lại muốn ăn vụng nữa à?
Trương Nhất Phàm cười cười, đổi đề tài:
- Uyển Vân, sao giọng nói của em lại nghe hay như vậy? Cứ giống như tiếng chim sơn ca trong truyền thuyết vậy.
Thẩm Uyển Vân quay người lại, xoa mặt Trương Nhất Phàm:
- Điều này chứng tỏ là anh đã bắt đầu để ý đến em nên mới nhận thấy nhiều ưu điểm trên người em như vậy. Nhất Phàm, có thể mấy ngày nữa em phải quay về.
- Về thủ đô sao?
- Ừ!
Thẩm Uyển Vân gật gật đầu:
- Dù sao em cũng đã tìm được anh, đã thực hiện được giấc mơ bấy lâu nay rồi. Không cần phải tiếp tục làm một phóng viên nhỏ ở tòa soạn báo thành phố nữa. Em nghĩ có lẽ mình quay trở về thủ đô thì sau này có thể giúp anh được gì đó.
- Không cần phải nhọc lòng như vậy đâu. Anh thấy trên đời này, con người ta chỉ cần vui vẻ là được rồi!
Trương Nhất Phàm nhìn vào bóng tối mênh mông nhận thấy mọi chuyện trên đời này có nhiều lúc không giống như mình mong muốn.
Chuyện ngày hôm nay là như vậy. Mọi người đều đang cố gắng hết sức để tiếp đón các vị lãnh đạo thị sát. Nhưng cũng có người lén lút giở trò sau lưng, phá hoại kế hoạch cải cách thành phố.
Cũng không biết rốt cuộc là lần này Thông Thành còn bao nhiêu kẻ ném đá giấu tay nữa ? Dù Bí thư Lâm nắm giữ đại cục nhưng Trương Nhất Phàm luôn cảm thấy mọi chuyện sẽ không thuận buồm xuôi gió như vậy.
Nếu đúng là Thẩm Uyển Vân quay về thủ đô thì có lẽ có thể giúp mình được một vài chuyện thật. Nhưng Trương Nhất Phàm vẫn không muốn làm như vậy. Nếu công khai mối quan hệ với Thẩm Uyển Vân thì đến lúc đó chắc chắn mình sẽ rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan mất.
- Được rồi! Vậy thì em tiếp tục ở lại thành phố một thời gian vậy. Nhưng đó là em vì anh mới ở lại nên anh phải đối xử tốt với em một chút.
Thẩm Uyển Vân véo mũi Trương Nhất Phàm.
- Tối nay ở Song Phi? Hay là Long Hí Phụng?
Hồ Lôi nhìn những cô gái gợi cảm quyến rũ trong bãi tắm lại chộn rộn đứng lên.
Đường Vũ bỗng nhiên kéo kéo anh ta, hạ thấp giọng nói:
- Người mới vừa đi qua kia hình như là Dịch Thủy Bình.
- Cái gì? Cái lão háo sắc cũng đến à?
Hồ Lôi cảnh giác nhìn về phòng riêng mà Đường Vũ chỉ. Dịch Thủy Bình vừa mới đi vào, cửa khép hờ. Hồ Lôi liếc nhìn một cái, quả nhiên là ông ta.
Lúc này, có một cô nhân viên mát xa quấn khăn tắm đi về phía này. Hồ Lôi quen biết người này nên lập tức tiến về trước một bước, kéo tay cô gái kia đến một góc.
Cô nhân viên mát xa vừa mới giật mình hoảng sợ nhưng thấy Hồ Lôi thì lập tức để lộ một nụ cười lẳng lơ:
- Hồ Thiếu gia, xin lỗi, hôm nay đã có người hẹn giờ rồi.
Hồ Lôi bóp ngực cô ta một cái:
- Là người khách ở phòng riêng số 8 phải không?
- Đúng, sao anh biết?
Cô nhân viên mát xa thấy Hồ Lôi vô tư để tay ở chỗ nhô cao của mình nhưng cũng chẳng phản đối gì. Ở bãi tắm, bị khách sàm sỡ vốn chẳng phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên. Huống chi cô ta vốn là loại con gái sống buông thả. Sờ một cái, hôn một cái đã sao? Chỉ cần có tiền thì muốn chơi kiểu gì cũng chiều.
Hồ Lôi cũng không dây dưa với cô ta, thò tay vào vạt dưới khăn tắm của cô gái. Trời, đã ướt hết rồi. Rút tay ra xoa xoa vào khăn tắm của người ta
- Cô cứ làm việc của cô trước đi, xong việc thì gọi điện cho tôi.
Cô gái cũng không biết Hồ Lôi muốn làm gì, vẫy vẫy tay:
- Bái bai!
Đường Vũ trừng mắt với anh ta:
- Anh định làm gì vậy hả?
Hồ Lôi không thèm để ý cười cười nói:
- Không có gì, chỉ tìm hiểu xem bình thường lão già háo sắc đó thích chơi loại gì. Biết mình biết người thôi mà, không có gì, đi thôi.
Đường Vũ thấy tên khốn này chẳng có gì hay ho. Chẳng lẽ anh ta muốn nhằm vào Dịch Thủy Bình sao? Nhưng tên Dịch Thủy Bình này già đời giảo hoạt, Hồ Lôi chưa chắc là đối thủ của ông ta đâu!
Mặc kệ anh ta đi, coi như mình không nhìn thấy chuyện gì cả. Dọc đường, Đường Vũ cứ suy nghĩ mãi. Mình vừa mới được điều về Phòng, tốt nhất nên cẩn thận một chút. Lần này nếu không phải là Trương Nhất Phàm cung cấp manh mối cho mình thì vụ án buôn người chưa chắc đã phá nhanh như vậy. Tất cả những điều này phải cảm ơn Trương Nhất Phàm.
Nếu không phá được vụ trọng án này thì mình có thể được điều về Phòng hay không vẫn là một ẩn số. Mọi người đã là người cùng hội cùng thuyền rồi. Chỉ cần có lợi cho Trương Nhất Phàm thì Hồ Lôi có định gây sức ép như thế nào đi nữa, anh ta cũng không quan tâm.