Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 847 : Tôi nên gọi anh là Bí thư Trương hay bạn học đây?
Ngày đăng: 17:23 30/04/20
Lý Tư Nguyên nói xong, rất nhiều người trợn tròn mắt, dĩ nhiên cũng có một vài người đã nghe nói về người tên là Trương Nhất Phàm này. Nhưng dù sao khoảng cách cũng lớn quá, nên cũng không cần để ý nhiều.
Hơn nữa phần tự giới thiệu ban nãy, lời của Trương Nhất Phàm chỉ như gió thổi bên tai, tất cả mọi người đểu tập trung chú ý đến Lý Tư Nguyên và Phương Khiêm, chẳng thèm để tâm đến một câu giới thiệu đơn giản như vậy của hắn.
Thực ra đây cũng là tâm lý chung, mọi người đều đổ dồn sự chú ý vào hai người nhóm Lý Tư Nguyên rồi, trong lớp này, bọn họ chắc chắn thuộc đẳng cấp “trâu bò” nhất. Một là Giám đốc sở, một là Phó Giám đốc sở.
Trong lớp lại có đến mười mấy người cấp cục, đại đa số đều là Phó Cục trưởng. Lên đến cấp sở chỉ có ba người mà thôi.
Đột nhiên mọc ra một vị cấp Giám đốc sở nữa, lại còn là Bí thư Thành Ủy, đường đường là quan lớn một phương. Trong lớp xuất hiện một nhân vật như vậy, bọn họ có thể không khiếp sợ được hay sao? Hơn nữa Trương Nhất Phàm làm Giám đốc sở đã từ năm năm trước, bởi vậy trong mắt mọi người, hình tượng của hắn thoáng chốc đã trở nên vô cùng to lớn.
Nếu ví Lý Tư Nguyên và Phương Khiêm như Tần Lĩnh và Thái Sơn, vậy thì, Trương Nhất Phàm chắc chắn sẽ là đỉnh Everest, cao đến mức khiến người ta không thể leo lên nổi. Lại thêm dáng vẻ nhàn nhã điềm tĩnh của hắn càng khiến mọi người trong lòng không ngừng thổn thức.
Nhân tài ẩn dật mới thực sự là cao nhân, Trương Nhất Phàm phút chốc đã trở thành nhân vật nổi tiếng thu hút sự chú ý của mọi người. Úy Tông le lưỡi, không nói lời nào. Tống Vũ Linh vốn không thèm chú ý đến Trương Nhất Phàm, giờ cũng bất giác nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng.
Lý Tư Nguyên thì vẫn tỏ ra thản nhiên.
- Giờ tôi nên gọi anh một tiếng Bí thư Trương, hay vẫn là bạn học Nhất Phàm đây?
Trương Nhất Phàm không ngờ rằng Lý Tư Nguyên sẽ vạch trần thân phận hắn ngay trước mặt mọi người thế này. Vốn đang định đi ăn cơm với Đinh Viễn Phương và Hàn Ỷ Văn, giờ xem ra không đi được nữa rồi. Hắn nhìn đồng hồ rồi nói:
- Tôi thực sự có việc, không bằng thế này vậy, để hôm nào tôi mời mọi người sau nhé. truyện copy từ .
Nghe Trương Nhất Phàm nói vậy, một vài người tỏ ra rất thất vọng. Trương Nhất Phàm rõ ràng không muốn tụ tập với mọi người. Có thể vào được khóa bồi dưỡng cán bộ thanh niên này đều phải có chút bối cảnh.
Lý Tư Nguyên cũng đoán Trương Nhất Phàm sẽ không đi, hắn chỉ nói với vẻ tiếc nuối:
- Thật đáng tiếc, bạn Trương Nhất Phàm đã không chịu đi cùng mọi người, vậy các bạn cũng đừng làm khó cậu ấy.
Đúng lúc này, xe Phương Khiêm đi sắp xếp cũng vừa tới nơi.
Có điều, người quả thực đông quá, ba mươi mấy người dù có chen chúc cũng không hết.
Trương Nhất Phàm nhìn cặp đùi trắng nõn của cô, trong khi uống canh tâm trí không biết đã bay đến tận chốn nào. Lưu Hiểu Hiên hỏi hắn, “Canh ngon không?”
Trương Nhất Phàm lại không nghe thấy, tựa như có chút thất thần. Cô phải hỏi lại lần nữa:
- Anh sao thế, sao lại thất thần thế?
À! Trương Nhất Phàm bóp trán.
- Tối hôm qua anh không ngủ, nên giờ thấy hơi choáng váng.
Để che đậy cảm giác xấu hổ, hắn liên tục húp canh. Tuy nhiên, trong đầu vẫn không ngăn được suy nghĩ, Trương Nhất Phàm, mày cũng đang buồn bực sao, mày bị làm sao vậy? Cứ toàn nghĩ đến Lý Hồng không thôi.
Lý Hồng quả thực là độc dược mà, nếu không sao mới chỉ hôn cô ấy có hai lần mà kể cả khi đang ở cùng người phụ nữ khác cũng không nhịn được việc nghĩ đến cô ấy.
Lúc này, Trương Nhất Phàm chợt phát hiện ra, ngoại trừ những người phụ nữ ở bên hắn, những người khác căn bản không để lại cho hắn suy nghĩ gì, ngay cả nhìn hắn cũng không muốn nhìn nhiều.
Còn về việc tại sao hắn chỉ có hứng thú với người phụ nữ của mình, hắn đoán chắc đó là kết quả của tình cảm. Con người mà, dù sao cũng có tình cảm, điều này chẳng có gì phải nghi ngờ cả.
Hiện giờ, đầu óc của Trương Nhất Phàm đang rất loạn, trông thấy vẻ gợi cảm và nõn nà của Lưu Hiểu Hiên, hắn cũng sẽ nghĩ đến Lý Hồng. Mà Lưu Hiểu Hiên thì vẫn nhìn hắn mỉm cười, trông chẳng khác nào một nữ sắc lang.
Có lẽ, cô đang cố ý, nhân lúc Trương Nhất Phàm không để ý, liền lén mở rộng hai chân một chút, khiến phần nõn nà bên dưới chiếc váy càng lộ ra nhiều hơn.
Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện phiếm. Dưới sự khuyên nhủ không ngừng của Lưu Hiểu Hiên, Trương Nhất Phàm đã ăn hai bát cơm và uống ba bát canh. Cũng không biết món canh ấy làm từ cái gì mà Trương Nhất Phàm uống xong, dư vị vẫn còn mãi.
Lúc Lưu Hiểu Hiên đứng dậy thu dọn bát đũa, hắn lại liếc thấy bộ ngực của cô. Thế nhưng, hắn chỉ trơ mắt nhìn cô mang chén đĩa đi rửa, và vẫn quan sát mông cô.
Mông cô tuy không lớn như Liễu Hồng, nhưng cũng rất cong, nhát là khi cô cúi người rửa bát, phần mông trông càng cong hơn. Trương Nhất Phàm chợt cảm thấy, người đang đang cong mông rửa chén trước mặt hắn phút chốc biến thành Lý Hồng.
Vì thế, hắn bước lại gần.