Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 846 : Hai bảy tuổi đã làm giám đốc Sở ư?

Ngày đăng: 17:23 30/04/20


Vẫn nói con gái trong lớp ít, thì ai cũng trở thành bảo vật, nhưng ở đây chẳng ai nghĩ vậy.



Ai bảo bọn họ đều đã đến tuổi này rồi chứ? Phụ nữ đến tuổi này rồi thì chẳng cần lo nữa, nhưng ba người họ dù sao cũng là người làm nhà nước, mà phụ nữ làm nhà nước đều có một tật xấu, đó là quá tự tin, cao ngạo, khiến người ta cảm thấy khó gần.



Đây là nơi tập trung những cán bộ ưu tú nhất cả nước, mỗi người đến đây đều là tinh hoa đại diện cho tỉnh của họ.



Những người dưới bốn mươi tuổi, cấp bậc từ cấp cục trở lên, lại có bằng đại học chính quy thật sự không nhiều lắm. Trong thể chế, mỗi người ở đây đều là những cán bộ trẻ trung, tuổi đời chưa đến bốn mươi, hào hoa phong nhã.



Đây chính là thời điểm đàn ông “nở rộ”, sự nghiệp thành công, gia đình ổn định, hầu bao chật cứng, bởi vậy, đây cũng chính là mùa “vượt rào”.



Sau khi tan học, một vài người liền nhanh chóng đi “thắt chặt” tình cảm.



Dĩ nhiên Phương Khiêm và Lý Tư Nguyên trở thành đối tượng được sùng bái trong lòng mọi người. Một đám người vây quanh đưa danh thiếp, cũng toàn những gương mặt quen thuộc. Có điều, hai người họ quả thật có tư cách để tỏ ra kiêu ngạo, mới ngoài ba mươi tuổi đã leo lên đến vị trí Phó Giám đốc sở, với một số người mà nói, đây quả thực là chuyện không thể tin nổi.



Ngược lại, ba bạn học nữ kia lại có cảm giác bị lạnh nhạt.



Nhưng trong mắt Trương Nhất Phàm, hết thảy đều chỉ như phù du.



Khi Trương Nhất Phàm hai mươi bảy tuổi đã lên đến cấp sở, trong lịch sử của nước Cộng hòa thì đây thực sự là điều chưa từng xảy ra. Thấy đám người đó cứ sáp lại, Lý Tư Nguyên vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh, tuy rất quan cách nhưng lại vô cùng nghiêm túc.



Đối với mỗi người bạn học đều không tỏ ra tức giận, mọi người muốn có danh thiếp thì đưa danh thiếp, muốn có số điện thoại thì đưa số điện thoại. Phương Khiêm hình như rất thân quen với Lý Tư Nguyên, nhưng người này xem ra vẫn có chút kiêu ngạo.



Hai người, một ở Quảng Đông, một ở Hải Nam, tuy không quá xa nhưng ít nhiều cũng đến mấy trăm cây số. Phương Khiêm vô cùng tự tin nói:

- Tôi và Giám đốc sở Tư Nguyên là bạn học cũ, không ngờ sau khi tốt nghiệp đại học lại trở thành bạn học ở đây. Ha ha...



Rất nhiều người thầm đoán bối cảnh của họ, vì vậy Trương Nhất Phàm càng khẳng định hai người này chắc chắn có liên hệ sâu xa với Phương gia và Lý gia. Đinh Viễn Phương bước tới gần, đưa tay về phía hắn:

- Xin chào, tôi là Đinh Viễn Phương.



Trương Nhất Phàm mỉm cười bắt tay Đinh Viễn Phương.

- Cậu người Hồ Bắc phải không? Chúng ta ở rất gần đấy.



- Đúng rồi!

Đinh Viễn Phương thầm đánh giá Trương Nhất Phàm, nói thật lòng:


Hàn Ỷ Văn và Đinh Viễn Phương lắc đầu từ chối:

- Đám nhà quê chúng tôi vẫn không nên đi thì hơn, để tránh làm trò cười cho người khác.



Trương Nhất Phàm nhàn nhã nói:

- Họ không muốn đi, tôi lại không có thời gian, mọi người cứ đi đi!



Có người bắt đầu tỏ thái độ khinh thường, Úy Tông nói:

- Đều là bạn học cả mà, sao lại không nể mặt thế? Phương Khiêm và Tư Nguyên, người ta đều là cán bộ cấp sở, họ đã có ý tốt mời cơm, các bạn lại không đi. Thật là mất hứng!



Lúc này, Lý Tư nguyên đang đứng phía xa nói chuyện với Phương Khiêm, có lẽ đang bàn bạc gì đó.



Dĩ nhiên Trương Nhất Phàm cũng sẽ không đi tranh cãi với Úy Tông, điều đó chỉ thể hiện mình không có phong độ mà thôi. Ai ngờ ban nãy Úy Tông ngồi trong lớp khoe khoang, nhất định sẽ kéo được tất cả bạn học cùng đi, thiếu một người thì Úy Tông này xem như vô dụng. Cho nên mới xuất hiện cảnh tượng gã cực lực kéo ba người bọn họ đi cùng.



Thực ra, trong đó cũng có vài người không muốn đi, nhưng không chịu nổi những lời càm ràm của Úy Tông nên ai cũng bị kéo đi theo.



Trong tình huống như vậy, không đi chẳng khác nào tỏ ý khinh thường Phương Khiêm và Lý Tư Nguyên. Chẳng ai muốn vô duyên vô cớ đi đắc tội với người có gia thế như bọn họ.



Đinh Viễn Phương không nói gì, Hàn Ỷ Văn nói:

- Cậu muốn đi thì đi đi, đám nhà quê như chúng tôi thì miễn cho, tránh để lát nữa thấy cảnh tượng hoành tráng quá lại làm chuyện mất mặt.



- Cô...

Úy Tông luống cuống, đang định nói tiếp thì Lý Tư nguyên và Phương Khiêm bước tới.

- Các bạn đều tập trung đủ cả rồi chứ? Đủ rồi thì chúng ta đi thôi. Phương Khiêm, cậu đi bố trí xe đi.



Lý Tư nguyên nhìn Trương Nhất Phàm, rồi bước ra khỏi đám đông.

- Bạn học Trương Nhất Phàm, Bí thư Thành ủy trẻ tuổi nhất tỉnh Hồ Nam, nếu tôi nhớ không nhầm, thì năm năm trước cũng đã là cán bộ cấp Giám đốc sở rồi nhỉ, anh đúng là thâm tàng bất lộ đấy!



Thần sắc Trương Nhất Phàm hơi đổi, không ngờ trong thời gian ngắn như vậy, Lý Tư Nguyên đã điều tra rõ thân phận của hắn. Người này quả không thể xem thường được.



Mọi người nghe thấy vậy đều biến sắc, hiện rõ vẻ kinh sợ, nhìn người đàn ông trẻ tuổi mày rậm mắt to trước mặt với vẻ không thể tin nổi. Năm năm trước ư, đấy là cái khái niệm gì chứ? Hai mươi bảy tuổi đã là Giám đốc sở? Trời đất ơi —— trước mắt đám người này giống như đột nhiên xuất hiện một ngọn núi sừng sững, cao không với nổi! Hai mươi bảy tuổi đã là Giám đốc sở, sự tồn tại của hắn kinh khủng đến mức nào chứ?