Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 859 : Cán bộ đi học thì cũng là học sinh

Ngày đăng: 17:23 30/04/20


Ngày hôm sau trong lớp học, bầu không khí rất kì lạ, khi Trương Nhất Phàm đi vào lớp, ai nấy đều ngồi nghiêm túc giống như học sinh tiểu học vậy.



Rõ ràng trên bục giảng không có ai, mấy người này thật sự khiến người khác cảm thấy kì lạ. Trương Nhất Phàm vừa ngồi xuống, đinh Viễn Phương kéo nhẹ hắn một cái:

- Vừa rồi Phó viện trưởng đã đến đây.



- Ông ta nói như thế nào?



Hai người đang nói chuyện, cửa phòng học lại xuất hiện bóng dáng của Phó viện trưởng.



Rất nhiều người khi nhìn thấy Phó viện trưởng lập tức cúi đầu xuống, nghiêm trang mở sách ra. Nhìn thấy cảnh này, Trương Nhất Phàm lại nhớ đến hồi tiểu học, giáo viên đến rồi mọi người mới im lặng.



Phó viện trưởng là một vị lãnh đạo rất uy nghiêm, nghe nói rất nhiều cán bộ các cấp đều là học trò của ông ta, bây giờ những người trong lớp của Trương Nhất Phàm cũng xem như là học trò của ông ta.



Ánh mắt uy nghiêm đảo qua cả lớp, ông ta chỉ đảo mắt như vậy, rất nhiều người rất tự giác cúi gầm mặt xuống. Bình thường nếu trong đơn vị công tác, họ tỏ ra uy phong, vênh váo tự đắc thế nào thì lúc này một chút oai phong cũng không có.



Phó viện trưởng chỉ là đảo mắt một cái, những người này ngay đến cả thở mạnh cũng không dám. Trương Nhất Phàm cũng cúi đầu xuống, cố gắng không để người khác nhìn thấy bộ dạng thiếu tự tin của mình.



Một vẻ yên tĩnh, lặng yên như tờ trong cả lớp học.



Phó viện trưởng nói:

- Hôm nay mọi người đều rất có nề nếp, ba mươi lăm người đều đã đến đủ, rất tốt, rất tốt!



Giọng điệu này nghe có vẻ khá ôn hòa, đột nhiên, giọng ông ta bỗng chuyển đổi:

- Những người tối hôm qua không đến, tôi cũng không điểm danh, tự bản thân mình viết một bản kiểm điểm và đưa vào trong thành tích học tập của các bạn.



Phó viện trưởng đột nhiên cao giọng nói:

- Nhà trường thực thi hình thức khép kín, thật sự không muốn nhốt các bạn lại như học sinh tiểu học, các bạn là cán bộ nhà nước, có người thậm chí còn là một quan chức lớn, bình thường các bạn đều trói buộc bản thân mình như vậy sao? Hôm nay các bạn không quản lý nổi bản thân thì ngày mai làm sao quản lý được người khác?



Khi nói đến một vị quan chức lớn, hiển nhiên Trương Nhất Phàm cảm thấy ánh mắt của ông ta đang dừng lại ngay bản thân mình. Ở đây chắc chỉ có cấp bậc của mình là cao nhất, tuy Lý Tư Nguyên cũng là Giám đốc sở, nhưng so về chức Giám đốc sở của Trương Nhất Phàm với anh ta, chắc hẳn cao hơn một bậc.



Phó viện trưởng cất cao giọng nói:
- Đây là câu lạc bộ tư nhân lớn nhất thành phố Bắc Kinh, ở đây anh có thể được tận hưởng hết người đẹp và rượu ngon, cũng có thể cảm nhận được cảm giác anh hùng hào khí kinh động lòng người trong giang hồ.



Trương Nhất Phàm nói:

- Hào khí giang hồ?



Thẩm Kế Văn gật gật đầu:

- Anh nhìn thấy không, ở đây có bốn tòa nhà nhỏ, bốn tòa nhà nhỏ này thật ra mỗi cái đại diện cho một bầu không khí. Nó phân ra cái gọi là tửu, sắc, khí, tài. Tôi nghĩ bốn chữ này có một hàm ý nào đó, chắc anh cũng biết chứ! Muốn uống rượu, làm quen bạn bè, đến tòa nhà chữ Tửu, muốn chơi gái, ôm gái đẹp thì đến tòa nhà chữ Sắc. Nếu anh muốn nhìn thấy chuyện hưng phấn hay có nhiệt huyết một chút thì anh có thể đến tòa nhà chữ Khí. Nếu cả ba loại anh đều không thích, anh có thể đến tòa nhà chữ Tài, rất nhiều người vung tiền như rác ở đó, không gian không thua gì sòng bạc ở Macao.



Trương Nhất Phàm nói:

- Anh đưa tôi đến nơi như thế này làm gì?



Thẩm Kế Văn nói:

- Những người cao cấp, anh đều biết một số. Cái này không có gì xấu, hơn nữa những người ở đây, đa số đều là quan chức quý nhân. Cho dù là phụ nữ của tòa nhà chữ Sắc cũng không phải tùy tiện đâu, họ đều đến từ một số gia đình quyền quý. Những người phụ nữ này, có người đẹp đã hết thời bốn mươi năm nươi tuổi, cũng có người những người danh gia vọng tộc khoảng mười mấy hai mươi mấy tuổi. Mục đích của mỗi người khi đến đây chỉ có một kiểu là tìm sự kích thích. Tôi nghĩ anh ở Bắc Kinh, khi không có chỗ để giải trí, có thể đến đây dạo dạo một chút.



- Đi thôi, Bắc Kinh là một nơi ngọa hổ tang long, có thể anh có thể tìm được báu vật đó!

Thẩm Kế Văn ha hả cười lớn, lúc này, một công tử trẻ tuổi trông rất có khí chất đi đến:

- Thẩm thiếu gia! Anh đến rồi!



Thẩm Kế Văn gật gật đầu:

- Đây là người anh em của tôi, anh Trương.



Đối phương lập tức nói một vài câu xã giao:

- Chào anh Trương! Chào đón anh đến câu lạc bộ Bờ biển Hoàng kim.



Lúc này Thẩm Kế Văn mới giới thiệu:

- Anh ta chính là nhị đương gia của nơi này Quân thiếu gia.



- Thẩm thiếu gia khách sáo rồi, anh Trương cứ tự nhiên, gọi tôi là Duệ Quân là được rồi!

Đối phương gật gật đầu, hoàn toàn mang một dáng vẻ của giới thượng lưu.