Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 860 : Sợ anh thua không chịu nổi thôi

Ngày đăng: 17:23 30/04/20


Quân thiếu gia rõ ràng là đã uống khá nhiều, nhưng ăn nói vẫn đúng mực, đủ lễ nghĩa.



Lúc Trương Nhất Phàm nhìn anh ta, toàn bộ cảm giác, phải dùng câu “ Độc lập giống ngon núi cao ở xa xa, ngay cả lúc say cũng vậy, nguy nga giống như băng trên núi ngọc” (Diêu diêu nhược cao sơn chi độc lập, kỳ túy dã, nguy nga nhược ngọc sơn chi tương băng) để hình dung.



Quân thiếu gia để hai người họ lên lầu, Thẩm Kế Văn nói:

- Anh chắc không biết? Quân thiếu gia còn có một biệt hiệu, nhân nghĩa ngọc thụ lâm phong hơn cả Phan An.



Quân thiếu gia mỉm cười:

- Anh rõ ràng đang mắng tôi phấn mặt dầu đầu, ngực không vết mực.



Trương Nhất Phàm nhìn Quân thiếu gia cũng là người sáng sủa, không khỏi âm thầm gật đầu, vì thế cũng đùa, nói:

- Cũng không thể nói như vậy, chỉ có thể nói là Cậu Thẩm dùng từ không đúng, tuy nhiên theo tôi thấy, anh với tôi mặc dù mới gặp lần đầu, vẫn có thể nhận ra anh là loại người khiêm tốn, có trí tuệ như Gia Cát Lượng, nhân tài phong nhã ngay cả Chu Lang cũng không thể thay thế.



- Ha ha… Thẩm Kế Văn cười ha hả- thật không ngờ anh cũng có lúc nịnh nọt người khác.

Anh ta chỉ vào Quân thiếu gia nói:

- Anh phải cẩn thận, người tự nhiên xum xoe, không phải kẻ gian chính là đạo tặc.



Quân thiếu gia kinh ngạc nhìn Trương Nhất Phàm:

- Anh Trương là người trong giới quan chức hả?



Quân thiếu gia một câu nói trắng ra, Thẩm Kế Phương và Trương Nhất Phàm đều sửng sốt, tên Quân thiếu gia này rất tỉnh táo, không ngờ liêc một cái là có thể nhận ra thân phận của mình.



Trương Nhất Phàm cười mà không nói, Thẩm Kế Văn nói tiếp:

- Đi thôi, chúng ta đừng đứng ở ngoài này lãng phí thời gian, tối nay có những ai?



Quân thiếu gia nói:

- Cứ lên lầu ngồi trước đã, tôi sẽ cùng hai anh uống rượu.



Thẩm Kế Văn khoác tay lên bả vai anh ta:

- Bộ dạng anh như thế, còn có thể uống nữa á?



- Anh Trương tới đây, không thể uống cũng phải uống, Cậu Thẩm anh chắc cũng biết cách đối nhân xử thế của tôi, rất thích kết bạn.



Anh ta nhìn Trương Nhất Phàm, mỉm cười:
- Không có chuyện của anh, tôi chỉ đang hỏi Trương Nhất Phàm có dám ứng chiến hay không thôi.



Thẩm Kế Văn nói:

- Nói đi, tôi thay anh ta tiếp anh!



- Anh không đủ tư cách!

Tống Hạo Thiên quả nhiên rất kiêu ngạo, ngông cuồng. Ở trong này có rất nhiều người có uy tín, có danh dự, nhưng ai cũng không dám đắc tội gã. Trương Nhất Phàm quả thật cảm thấy Tống Hạo Nhiên đúng là có chút quá đáng. Nếu mọi người tới là để chơi, sao lại phải cả vú lấp miệng em như vậy làm gì?



Thấy Thẩm Kế Văn nổi giận, Trương Nhất Phàm nói:

- Đi thôi, không đáng cùng người như thế so đo!



Không khí trong hội quán đột nhiên thay đổi, toàn bộ lặng ngắt như tờ, rất nhiều người trong lòng thầm đoán người thanh niên này là ai? Không ngờ lại dám không nể mặt Tống Hạo Thiên?



Tống Hạo Thiên là ai chứ? Trong lòng mọi người đều hiểu rõ, là người không thể chọc vào.



Trương Nhất Phàm muốn đi, Tống Hạo Thiên cũng không hống hách giống bình thường, chỉ có điều nói một câu làm người ta rất tức giận:

- Hóa ra Trương Nhất Phàm chỉ biết làm rùa đen rút đầu!



Trương Nhất Phàm quay phắt đầu lại, lạnh lùng nhìn Tống Hạo Thiên:

- Anh không cần khinh người quá đáng!



Tống Hạo Thiên lại lạnh lùng mỉm cười:

- Có câu nói, liền đánh cuộc một phen, chấm dứt chuyện của chúng ta. Cho dù là thua, cũng phải thua theo cách của một người đàn ông!



Bao nhiêu người nhìn Trương Nhất Phàm bằng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái.



Thẩm Kế Văn đương nhiên không biết mâu thuẫn giữa hai người, mọi người ở đây cũng không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, chỉ có điều cảm thấy trong lòng thật không thể tin nổi. Nếu là cách đối đãi bình thường của Tống Hạo Thiên, người bình thường đã bị gã giết từ lâu rồi. Khi bọn họ nghe được mấy chữ “người nhà họ Trương”, mới hiểu được.



Hóa ra người mày rậm mắt to này đúng là con người xuất sắc nhà họ Trương.



Thẩm Kế Văn đứng ra, đang định nói chuyện, Trương Nhất Phàm cản anh lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Hạo Thiên:

- Không phải tôi không đánh cuộc với anh, là sợ anh thua không chịu nổi!