Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 865 : Thời khắc huy hoàng đã qua
Ngày đăng: 17:23 30/04/20
Từ Trung Nam Hải trở về, Trương Nhất Phàm lập tức gọi điện thoại cho Ô Dật Long, thông báo rằng thủ tướng trong mấy ngày tới nữa sẽ đến Vĩnh Lâm khảo sát.
Nghe được thông tin thủ tướng sẽ đến Vĩnh Lâm, Ô Dật Long rất kinh ngạc. Trong lòng gã nghĩ, Vĩnh Lâm có chiến tích gì để thu hoạch chứ? Không có chiến tích, chính là làm mất mặt gã, mất mặt Nhất Phàm, mất mặt bộ máy Vĩnh Lâm. Thế là, gã bảo thư ký gọi 4 người lãnh đạo bộ máy đến, mở một cuộc họp khẩn cấp.
Trong cuộc họp, vấn đề quan trọng được thảo luận chính là đón tiếp Thủ tướng như thế nào.
Tin tức này phải cho người ở tỉnh biết để họ chuẩn bị trước. Tuy bộ ngoại giao sẽ đưa công văn xuống, nhưng Nhất Phàm đã tiết lộ trước, nói đây là lãnh đạo của trung ương, rất có khả năng trong mấy này tới Thủ tướng sẽ xuống thị sát tỉnh Tương.
Lý Thiên Trụ nhận được thông tin này cũng vô cùng kinh ngạc, Thủ tướng sao đột nhiên lại nghĩ đến việc đến tỉnh Tương vậy. Không ngờ ba ngày sau đã nhận được thông báo của Bộ ngoại giao. Tin tức của Nhất Phàm quả không sai.
Lý Thiên Trụ đoán, đây chắc là Nhất Phàm đã mượn thế lên mặt, để tăng thêm lợi thế cho nhiệm kỳ mới của bản thân hắn.Chỉ là như vậy thì có cần thiết không? Nhất Phàm đã là ứng cử viên của quyết định nội bộ. Thực ra, đây chỉ là phỏng đoán của Lý Thiên Trụ, Thủ tướng chỉ là quan tâm mỏ khoáng sản lớn ở Vĩnh Lâm mới đến đây khảo sát.
Ông ấy không muốn một mỏ khoáng sản lớn như vậy bị lãng phí, ông ấy muốn xem những hành động của nhà đầu tư, vì nhân dân nọi đây bảo vệ môi trường sinh thái. Với lòng dạ lo cho nước cho dân của Thủ tướng ít ai có thể hiểu được.
Sau khi buổi họp khẩn cấp được tổ chức liền đề cập vấn đề bố trí công tác tiếp đãi Thủ tướng.
Ô Dật Long cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng đốc thúc, kiểm tra mỗi một chi tiết. Vì thế gã liền đặt ra bốn mục tiêu trước đây của Nhất Phàm và làm một chút điều chỉnh.
Vì hai mỏ khoáng sản lần lượt khởi công, nên phải giải quyết ngay việc dư thừa lao động. Hơn nữa dưới sự lãnh đạo của Nhất Phàm đã thu hút được rất nhiều nhà đầu tư. Tuy không có một hạng mục nào hoàn thành nhưng những đầu tư nhỏ bên ngoài cũng không ngừng đầu tư mạnh mẽ.
So với một năm trước, sự thay đổi của Vĩnh Lâm rõ ràng rất lớn.
Quả thực cái bắt mắt nhất chính là con đường quốc lộ nằm ở giữa Vĩnh Lâm. Tuy là chỉ rải đá nhưng đã thoải mái hơn trước kia nhiều rồi.
Thế là, Ô Dật Long cho ra một kế hoạch, trong hai năm nay sẽ xây một đường xi măng. Tuy kế hoạch này không được thực hiện nhưng ít nhất nó đã là một mục tiêu, một kế hoạch sắp tới.
Bọn họ đang nói chuyện, thì điện thoại của Diêu Mộ Tình reo lên, cô nhìn nói:
- “Ông chủ tìm tôi, chắc là lại nói về vấn đề chỉnh đốn, các anh cứ tiếp tục uống, tôi đi ra ngoài một chút.
Trong biệt của Diêu Mộ Tình, bầu không khí có chút hồi hộp, mặt của Ô Dật Long căng thẳng, không ngừng hút thuốc.
Diêu Mộ Tình nói:
- Ông đã quyết định kỹ chưa?
Ô Dật Long nói:
- Đây là sự lựa chọn tốt nhất.Thủ tướng đến khảo sát, cô phải nhân cơ hội này mà chỉnh đốn công ty.
Diêu Mộ Tình đứng dậy, lắc đầu, xem tại .
- Dật Long đã muộn rồi, chúng ta đã đi tới bước này, bao gồm cả đường tốt và xấu, ông muốn chỉnh đốn, vậy một số người chúng tôi phải làm sao? Nếu như mất đi sự ràng buộc tin rằng ông rõ hơn tôi, bọn họ sẽ đem tới sự phiền toái cho con đường làm quan của ông.
Hơn nữa xóa đi những cuộc ăn chơi đó, nói thì dễ làm thì mới khó.Thứ nhất, nếu có khách đến bàn chuyện làm ăn, những người đàn ông ấy người nào mà không thích cờ bạc, rượu chè, trai gái? Nếu như Vĩnh Lâm không có chương trình vui chơi như vậy, thì bọn họ sẽ đi đến nơi khác vui chơi. Hiện tượng này tuyệt đối là không tránh khỏi.
Thứ hai, nhân viên của công ty nhiều như thế, bọn họ sẽ như thế nào đây? Còn như người quản lý bãi biển, bọn họ không có được thu nhập, đây không chỉ là vấn đề tài nguyên bị thất thoát. Chỉ cần ông nói khu giải trí Vĩnh Lâm sẽ chỉnh đốn thì chúng tôi sẽ không có thu nhập, làm sao trấn an những nhân viên đây? Trong lúc lãnh đạo khảo sát, những thứ đó tự nhiên sẽ mai danh ẩn tích, nhưng phải đóng cửa hoàn toàn, tôi nghĩ không phải là ý hay.
Diêu Mộ Tình nhìn ông ấy, trong lòng nói: -
- Xem ra, Ô Dật Long đã mất đi ý chí chiến đấu, Nhất Phàm mới thực sự có dã tâm. Một hồi kiện tụng đã đánh đổ được y, thật đáng tiếc.
Trong ánh mắt Diêu Mộ Tình nhìn Ô Dật Long có chút tiếc nuối. Cô ấy biết thời khắc huy hoàng nhất của Vĩnh Lâm đã qua rồi hơn nữa không thể quay lại được.
Cô ấy thề trong lòng, bất kể có như thế nào, cũng phải bảo vệ lợi ích của tập đoàn, Nếu không công sức trong mấy năm nay đều uổng phí.