Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 872 : Có lẽ tôi bị cảm nắng rồi

Ngày đăng: 17:23 30/04/20


Hai giờ ba mươi chiều, mọi thứ đã đã được sắp xếp ổn thỏa. Thủ tướng mặt mày hăm hở từ trong phòng bước ra.



Ánh nắng bên ngoài giống như một góa phụ tuyệt vọng, dùng sự cô đơn nhiều năm của mình để chất vẫn những người đàn ông độc thân đó. Đã có kinh nghiệm gì chưa?



Một làn gió ấm thổi đến, đưa sự nồng nhiệt của mọi người lên đến đỉnh cao.



Nhưng mọi người nhìn thấy tinh thần hăng hái , sự nồng nhiệt đó của thủ tướng, thì không kìm nén nổi sự hân hoan vui mừng. Trong mắt Trương Nhất Phàm, dường như lại được trở về cái lần đầu đến thị trần Liễu Thủy kia của mình, thời khắc mở ra một bước nhảy vọt lớn.



Lúc đó, cũng là ánh nắng này, kiểu thời tiết khắc nghiệt này, hắn dẫn đầu nhân dân thị trấn Liễu Thủy hoàn thành sửa chữa con kênh Liễu Thông.



Trương Nhất Phàm có một dạo chuyển sang công trường, chính hoàn cảnh này đã đưa đến cái đích giữa hắn và Thẩm Uyển vân.



Hôm nay, thủ tướng muốn đưa mọi người đi thị sát công trình vĩ đại nhất trong lịch sử Vĩnh Lâm___ hai khu vực khai thác mỏ lớn của Vĩnh Lâm.



Thủ tướng đã hơn bảy mươi tuổi, vẫn giữ nguyên ánh mắt đầy nồng nhiệt rạng ngời có thần, đọng trên khuôn mặt của mỗi người, trong đó có nhiều thiếu nữ, đó là phóng viên của đài truyền hình và tòa báo.



Trên mặt những cô gái này có chút ửng hồng, mang lại nét nữ tính nhu mì, rất đáng yêu.



Thủ tướng nói:

- Chúng ta xuất phát thôi, các bạn có lòngtin không?



“Có____”đoàn người đáp lời vang dội.



Thủ tướng mỉm cười khua tay,

- những người không chịu nổi thì không nên đi.



- Chúng tôi chịu được!



Một cậu thanh niên trẻ tuồi đáp lớn. Thủ tướng cười tươi

- Nhân dân Vĩnh Lâm rất chất phác! Bộ máy lãnh đạo này của các bạn, nhất định sẽ là giá đỡ, nắm bắt được công việc, đưa nền kình tế đi lên.



Mấy câu nói của thủ tướng, càng khiến sục sôi nhiệt huyết, tình cảm mãnh liệt của mọi người.



Đã xuất phát, vẫn là đội ngũ đó, nhưng có thêm vài nhân vật quan trọng trong bộ máy huyện Lam Sơn.



Không đến ba giờ ba mươi phút, đoàn xe đã dừng ở khu khai thác mỏ, doanh nghiệp nghênh đón đoàn kiểm tra đầu tiên là doanh nghiệp khai thác mỏ của Hồ Lôi.




Thủ tướng ngắm nhìn dãy núi này, hai khu khai thác mỏ vừa hay đồng thời khởi công bên đông bên tây dọc theo dãy núi, phương pháp áp dụng đều là hình thức khai thác ngầm. Khu khai thác là một cảnh bụi đất mù mịt , xe cộ qua qua lại lại vô cùng náo nhiệt.



Thủ tướng đi dọc theo dãy núi, về tổng thể đều rất hài lòng với phương thức khai thác của hai khu khai thác mỏ lớn, hơn nữa ông cũng nhận ra rằng, đây không phải đang miễn cưỡng bản thân, mà là tác phong nhất quán của bọn họ.



Có vài thứ , không che giấu được, nếu bản thân chỉ ngồi trong văn phòng gọi điện hoặc nghe bọn họ báo cáo, bọn họ sẽ nhất định báo cáo giả, nhưng hôm nay đích thân đến khu mỏ, chắc chắn không làm được cái giả này.



Thủ tướng ngắm nhìn mọi thứ, hài lòng gật đầu. Ông dặn dò Trương Nhất Phàm và Ô Dật Long “các anh phải duy trì tác phong nghiêm túc này, phải quán triệt chỉ thị của Trung Ương, quán triệt tôn chỉ của Đảng. Chỉ cần làm cho khu khai thác đi lên, sự trù phú của Vĩnh Lâm ở trong tầm tay.”



Khi xuống núi, thủ tướng thấy sắc mặt của Lý Hồng đi bên cạnh không được tốt lắm, ông liền nói : “Lớp thanh niên các anh ít rèn luyện, Lý Hồng đặc biệt là cô, yếu ớt quá!”



Mặt Lý Hồng đỏ lên, không dám đáp lời



Thủ tướng chỉ thị Lý Thiên Trụ “Hai khu khai thác mỏ Vĩnh Lâm này, anh là chủ tịch tỉnh , phải nghiêm túc thực hiện.”



Lý Thiện Trụ liên tục đáp “vâng ạ , vâng ạ”



Tiếp theo, thủ tướng lại khảo sát công nhân đang làm việc trong khu mỏ, hỏi thăm đời sống sức khỏe và đãi ngộ trong khu mỏ của họ. Ông còn nói chuyện thân mật và chụp ảnh chung với các công nhân.



Tiếp sau đó, ông lại đên thăm doanh nghiệp khai thác mỏ Daewoo.



Khang Đại Vũ ---không giỏi tiếng phổ thông lắm, nhanh miệng ứng đáp với thủ tướng “dạ , dạ----thủ tướng cứ yên tâm ạ…..”



Lời Khang Đại Vũ thường khiến người ta không nhịn nổi



Chuyến thăm một mạch đến năm giờ ba mươi chiều, nhiều người mệt đến nỗi chân tay rã rời, nhưng nhìn thấy thủ tướng vẫn đi như bay, họ lại phải lấy lại dũng khí , tiếp tục đến cùng.



Về đến huyện Lam Sơn, đã gần bảy giờ.



Mọi người mới thở phào nhẹ nhõm



Trương Nhất Phàm bỗng phát hiện , không thấy Lý Hồng đâu cả.



Hắn liền bấm số của Lý Hồng, Lý Hồng dịu dàng nói :

- Tôi đang ở trong phòng, hơi khó chịu có lẽ bị cảm nắng rồi.