Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 873 : Ấn tượng của Thủ tướng
Ngày đăng: 17:23 30/04/20
Thời tiết nóng như thế này, có người bị cảm nắng là chuyện dễ hiểu. Trương Nhất Phàm không ngờ Lý Hồng lại yếu như vậy, ngã khụy đầu tiên. Lúc này, Trương Nhất Phàm cũng không có lựa chọn khác, liền chạy tới phòng Lý Hồng
- Cô thế nào rồi?
- không sao, chỉ là có chút mệt mỏi, váng đầu.
- Vậy cô chắc chắn bị cảm nắng rồi, không được, tôi phải gọi người đến tiêm cho cô ngay.
Trương Nhất Phàm nghe Lý Hồng nói như vậy, trở nên suốt ruột. Lý Hồng nhìn chằm chằm mặt Trương Nhất Phàm, trong lòng nổi lên cảm giác kỳ lạ.
- Anh vội như thế làm gì? Tôi uống thuốc vào là khỏi, không nên để thủ tướng và chủ tịch tỉnh Lý biết, họ sẽ cười tôi.
Trương Nhất Phàm đưa tay sờ trán cô ấy, Lý Hồng giật mình,
- anh làm gì vậy?
- Xem cô có sốt không?
- Anh đâu phải bác sĩ.
Lý Hồng rất hoài nghi. Trương Nhất Phàm động cơ không chính đáng, Trương Nhất Phàm nóng nảy ,
- Lúc nào rồi, tôi còn có bụng dạ nào chiếm đoạt cô nữa? Hơn nữa chúng ta đã từng hôn nhau, cô còn sợ tôi chạm vào người cô sao?
Nói rồi, anh ta liền ép Lý Hồng xuống, đưa tay ấn lên trán cô.
Lý Hồng sốt ruột, “anh buông tôi ra!”
Sau đó thấy Trương Nhất Phàm chỉ là bóp trán cho mình, cô bỗng cảm thấy cảm giác được người khác quan tâm rất tuyệt. Thế là cô nằm yên, để Trương Nhất Phàm bóp trán cho mình.
Trương Nhất Phàm nói, cô hơi sốt, thời tiết nóng thế này, cô còn mặc áo đen, vậy là thảm rồi !
Lý Hồng ngồi dậy,
- Tôi uống thuốc vào là khỏi, anh đi làm việc đi, không phải để ý đến tôi đâu.
Sau đó, thủ tướng cùng hát vang với các em học sinh
《chúng là thế hệ nối tiếp chủ nghĩa cộng sản》
Nhiều người nhận ra, lời của thủ tướng không dùng nhiều từ hoa mỹ, cũng không dùng quá nhiều ngôn ngữ khích lệ tinh thần, ông chỉ giản gị tự nhiên nói lên quan điểm, yêu cầu và lời từ đáy lòng mình.
Nhưng lại làm cảm động biết bao nhiêu người, mang đến kinh ngạc sâu sắc cho những cán bộ có mặt tại đó
Khi rời khỏi trường học, nhiều học sinh đã khóc, các em quyến luyến vị lãnh đạo kính yêu, vị thủ tướng vĩ đại. Thấy xe của thủ tướng rời khỏi, các em học sinh đứng đó, từ từ ngay ngắn vẫy tay chào.
Các em vẫn hát vang 《chúng là thế hệ nối tiếp chủ nghĩa cộng sản》
Trên đường trở về, trời bỗng dưng đổ mưa, thủ tướng nói, trận mưa rất hay, mưa rất đúng lúc, nhìn thấy nước mưa rào rào làm ướt bụi trên mặt đường, ướt những cánh đồng khô hạn kia, ông cảm thấy rất vui mừng.
Tốt một trận mưa rất kịp thời!
Ông yêu cầu Trương Nhất Phàm gọi điện dến trường học, hỏi các học sinh kia đã về lớp chưa, không nên để các em nhỏ bị ướt. Sự quan tâm quá đỗi chu đáo của thủ tướng, một lần nữa lại làm Trương Nhất Phàm xúc động
Trương Nhất Phàm ngổi trong xe phía sau, bỗng thấy trong lòng lạ lạ, đây là một cảm giác rất kỳ lạ, mà lại không nói rõ được vì sao.
Trong đầu hắn, toàn là hình ảnh của thủ tướng mấy ngày hôm nay, có lời của thủ tướng tại khu khai thác mỏ, cũng có lời của thủ tướng tại trường học. Hình ảnh thủ tướng đã lưu lại trong tim hắn, không làm sao mất đi .
Đây là một vị lãnh đạo đáng kính, một vị thủ tướng tốt trong lòng nhân dân.
Ông là người có ảnh hưởng lớn, là tấm gương trong lòng thế nhân.
Không lúc nào ông không lo cho nước cho dân, không lúc nào không lo cho thiên hạ. Những lời của thủ tướng mấy ngày nay Trương Nhất Phàm đã thần tốc ghi nhớ toàn bộ.
Khi nhìn Đằng Phi ghi chép lại, hắn đột nhiên nhận ra, không cần ghi chép hắn cũng thuộc từng từ. Vì thời khắc này quá sâu sắc, sâu sắc đến nỗi khiến người ta không thể quên được.