Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 877 : Ngủ đi! Anh ở bên cạnh em!

Ngày đăng: 17:23 30/04/20


Nghe được lời Trương Nhất Phàm yêu thương săn sóc mình như vậy, trong lòng Lý Hồng chợt ấm áp, liền đồng ý với yêu cầu của Trương Nhất Phàm.



Cô nói:

- Anh bế em lên xe đi, em thật sự không muốn nhúc nhích nữa.



Vốn dĩ cô muốn nằm ở đây một lúc, yên tĩnh, tránh xa nơi thành phố ồn ào. Nhưng Trương Nhất Phàm cứ phải về thành phố, cô vẫn đồng ý thôi.



Lý Hồng không phải làm nũng, với lại cơ thể thật sự không còn sức lực. Hơn nữa ban nãy bị Trương Nhất Phàm hôn một lúc, cơ thể càng mềm nhũn hơn. Trương Nhất Phàm bế Lý Hồng dậy, phát hiện cơ thể cô không hề nặng, nhiều lắm cũng bốn mươi lăm ký.



Vóc dáng gần một mét bảy mà nặng chỉ có bốn mươi lăm ký, dáng người này có thể nói là rất hoàn mỹ.



Đặt cô lên xe, Trương Nhất Phàm kéo dây an toàn thắt lại cho cô, thế là khởi động xe về trung tâm thành phố.



Lúc này, đã gần mười hai giờ khuya, Trương Nhất Phàm nói với Lý Hồng:

- Em ở trên xe đợi anh, anh đi đặt một phòng cho em.



Lý Hồng nhìn hắn xuống xe, trong lòng luôn có cảm giác kì lạ.



Mình là cái gì chứ?



Đây là cái mình cần sao, tình yêu mình mong ngóng sao?



Anh ấy là một người có gia đình, Lý Hồng ơi Lý Hồng, mày đang chơi một trò chơi nguy hiểm.



Nghĩ đến chuyện này, Lý Hồng lại tỉnh táo lại.



Rốt cuộc mình có nên hy vọng xa vời về tình nyêu này không, có nên thử cảm nhận không, nếu muốn, chẳng lẽ nhất định phải tìm hắn sao?



Nếu như mình thật sự có gì với anh ấy, vậy thì không thể quay đầu lại nữa.



Mình và Tiểu Phàm là bạn bè, mình như vậy có phụ lòng cô ấy không?



Tuy nói ra mình và Trương Nhất Phàm, mình chỉ cần tình yêu thiêng liêng đẹp đẽ ấy, một tình yêu không thể khinh nhờn. Nhưng tên này lại luôn muốn làm một số chuyện đi ngược lại với tình yêu.



Giống như lúc nãy, anh ấy hoàn toàn đi quá sự cho phép của mình, nếu như là trước kia, chuyện này tuyệt đối không thể. Lý Hồng luôn kiên trì cho rằng, mình là nữ thần băng giá, nhiều năm như vậy, cô luôn lấy tiêu chuẩn của nữ thần để đưa ra yêu cầu với bản thân.


Nhìn thấy Lý Hồng nhắm hết cả hai mắt, Trương Nhất Phàm liền ngồi xuống bên giường, nhìn cô đi vào giấc ngủ.



Thật ra Lý Hồng nào ngủ được chứ, trong lòng cô đang rối bời, chốc lát nghĩ cái này, chốc lát nghĩ cái kia.



Lại nhìn Trương Nhất Phàm ngồi như vậy bên giường, trong lòng Lý Hồng lại có một niềm cảm động, cô cũng nhận ra, vừa rồi trong mắt Trương Nhất Phàm ngoài trừ lo lắng ra, không có bất cứ một vẻ gì là bất kính và khinh nhờn cả.



Mỗi lần trong lúc quan trọng, hắn luôn rất nghiêm túc, hoàn toàn khiến người khác yên tâm. Thế là, cô lại nghĩ về mình, để Trương Nhất Phàm nhìn rõ ràng tất cả như vậy, mình có cần thật sự quyết định không, tiếp tục cùng với hắn cái được gọi là tình yêu này.



Lý Hồng cũng là người, cô cũng có khát vọng về tình yêu trong lòng, chỉ có điều tình yêu của cô quá hoàn mỹ, quá đơn thuần, khiến cho người bình thường không thể nào hiểu nổi.



Nhìn thấy Trương Nhất Phàm ngồi ngay bên giường, bộ dạng có chút mệt mỏi, Lý Hồng đưa tay ra, vuốt ve mặt Trương Nhất Phàm:

- Anh cũng đi ngủ chút đi!



Trương Nhất Phàm nói:

- Lúc này anh dám đi ngủ sao? Anh yên tâm mà ngủ được sao? Anh không sao, em ngủ đi! Thật sự không khỏe, anh gọi điện đưa em đến bệnh viện.



Lý Hồng nói:

- Đợi chút, nếu trời sáng mà vẫn không khỏe mới đi bệnh viện nữa. Nói không chừng, khi trời sáng, em sẽ khỏi thôi. Cảm nắng cũng không phải chuyện gì to tát lắm.



Sự cố chấp của Lý Hồng khiến cho Trương Nhất Phàm đành chịu thua.



Thế là hắn ngồi bên giường:

- Em ngủ đi! Anh nhìn em ngủ!



Lý Hồng vẫn chìn chẳm chằm hắn, Trương Nhất Phàm hiểu lầm rồi:

- Yên tâm đi, anh không lộn xộn đâu. Một chút cũng không, nếu lúc này mà anh còn lộn xộn, anh còn là người không?



Trên mặt Lý Hồng hiện lên một nụ cười xinh đẹp, cô vuốt ve mặt Trương Nhất Phàm:

- Anh thật sự là một người đàn ông khiến người khác rất yên tâm.

Trương Nhất Phàm nắm chặt tay cô, mỉm cười gật đầu.



- Ngủ đi! Anh bên cạnh em!