Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 919 : Ân tình

Ngày đăng: 17:24 30/04/20


Chương 918: Ân tình.



Trương Nhất Phàm cũng không gấp gáp trở về Vĩnh Lâm, hơn nữa cũng đã ở trong tỉnh của mình rồi.



Hắn và Liễu Hải ngồi ở phòng khách, Liễu Hồng cũng đã đến, vội rót trà cho hai người.



Hắn nói với hai người họ:

- Tối nay chúng ta ở đây thôi, không cần đi khách sạn nữa.



Liễu Hồng nghe nói như thế, như thể là như nói với chính mình. Cô nói:

- Tôi đi nấu cơm đây.



Trương Nhất Phàm nói không cần nấu cơm, đợi lát nữa cùng ra ngoài ăn cơm, tôi còn đợi một người nữa.



Liễu Hải nhìn Trương Nhất Phàm, dường như có điều gì muốn nói.



Trương Nhất Phàm thấy vậy liền nói:

- Có gì thì cứ nói đi, sao lại biểu hiện như vậy?



Liễu Hải liền nở nụ cười chân thành, thực ra, trong số anh em, Trương Nhất Phàm rất thích sự trung dũng của Liễu Hải. Cậu ta là một dũng sĩ can đảm, với lòng trung thành kiên định.



Trương Nhất Phàm thường nói, được gặp hai chị em là phúc phận cả đời của tôi. Liễu Hồng cứu mạng tôi ở Liễu Thủy, Liễu Hải ở huyện Sa cứu mạng tôi, hai người là ân nhân của tôi, không nên câu nệ như vậy .



Nghe xong những lời này của Trương Nhất Phàm làm hai chị em cảm thấy ngại ngại.



Nhớ lại năm đó, trước mặt bao nhiêu người, Liễu Hồng dùng sữa của chính mình cứu sống Trương Nhất Phàm trúng đạn bị hôn mê. Thử nghĩ điều này cần bao nhiêu sự dũng cảm?



Cho nên khi Trương Nhất Phàm nhắc tới việc này, mặt cô cũng đỏ bừng như chính cái tên của cô.



Liễu Hải cũng cười gượng:

- Anh nói những lời như vậy thật khách khí quá, nếu không phải là anh, bọn em nói không chừng đang ở thị trấn Liễu Thủy, bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Nếu không phải là anh, có lẽ em cũng không gặp được Bạch Khẩn.



Trương Nhất Phàm lúc này mới mỉm cười:

- Hóa ra cậu cũng có lúc trọng sắc khinh bạn, nói cả nửa ngày, thì ra là nhằm vào Bạch Khẩn, nếu không phải là cô ấy thì cậu cũng đã không đối tốt với anh như vậy?


Khi cô lễ tân nhìn Liễu Hải, ánh mắt rất khác. Thế nhưng vẫn tự mình dẫn ba người lên lầu.



Liễu Hải năm nay mới hai mươi tám tuổi, cán bộ cấp phó, Liễu Hồng xinh đẹp như vậy, em của cô ấy sao có thể xấu được.



Nhìn ánh mắt cô lễ tân phát sáng lên, Liễu Hồng nhịn không được cười, Trương Nhất Phàm nhìn ra điều ấy, cũng cảm thấy thú vị, thì ra Liễu Hải cũng được nhiều cô gái ngưỡng mộ.



Thực ra, nhân viên lễ tân xinh đẹp lầm tưởng Trương Nhất Phàm là bạn trai là Liễu Hồng, đương nhiên cũng không tiện hỏi, nhưng cô thấy Liễu Hải đẹp trai hơn, lại trẻ hơn nữa.



Suy cho cùng Liễu Hải trông không từng trải như Trương Nhất Phàm, hắn cũng đã ba mươi tư rồi!



Ở phòng riêng tầng ba, cô lễ tân đưa ba người đến cửa rồi mời họ vào phòng, còn cô thì ở ngoài. Khi Liễu Hải lên phía trước cô, cô nhanh tay nhét vật gì đó màu trắng vào tay cậu ấy.



Rồi đỏ mặt chạy đi, Liễu Hải hơi sửng sờ, nhanh tay bỏ vào túi. Cười kiểu trêu chọc, sau khi vào phòng, hắn hỏi Liễu Hải:

- Vừa rồi kia cô gái cho cậu cái gì?



Liễu Hải đỏ mặt lên, khá ngượng ngùng, vật còn chưa lấy ra khỏi túi, trong tờ giấy trắng là một số điện thoại. Nhưng viết vội, chữ viết hơi ngoáy



Trương Nhất Phàm nhìn này tờ giấy, liền phá lên cười:

- Liễu Hải tiến bộ rồi Liễu Hồng nhỉ, em trai cô cũng khá đấy. Đi ăn bữa cơm mà cũng có cô gái thích, lúc nãy tôi cũng không hiểu vì sao cô ta lại tự mình dẫn khách lên, đã có phục vụ rồi mà? Cô gái ấy cũng không tệ. Thú vị thật!



Liễu Hải nghe thấy Trương Nhất Phàm cười mình, hơi ngượng ngùng:

- Đừng trêu tôi nữa!



Liễu Hồng nhìn Trương Nhất Phàm bằng ánh mặt lạ lạ, muốn nói với hắn điều gì nhưng lại ngại không dám nói. Chỉ nói với em trai:

- Bạch Khẩn tốt như vậy, em không được lăng nhăng, đưa giấy cho chị.



Cô nói rồi cướp tờ giấy trong tay Liễu Hải, Liễu Hải bèn ném qua:

- Đừng đùa nữa, tôi đi gọi món đây, hai người cứ ngồi đi.



Đằng Phi vội vàng chạy tới:

- Xin lỗi, bị kẹt xe, Liễu Cục, mọi người cứ ngồi, tôi đi, tôi đi.