Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 920 : Đằng Phi đi luyện tập cũng tốt
Ngày đăng: 17:24 30/04/20
Cùng đến với Đằng Phi có hai người.
Một nam một nữ, họ nhìn Trương Nhất Phàm, tỏ ra rất xúc động.
- Anh Trương.
Có thể gọi thân thiết như vậy cũng không có mấy người, hơn nữa tuyệt đối không phải là người trong quan trường. Đôi nam nữ này trên dưới hai lăm tuổi, người nữ trẻ hơn một chút, tướng mạo rất đẹp.
Tuy nhiên, trên khuôn mặt của cô luôn phảng phất một nỗi buồn.
Xem ra nỗi buồn lâu ngày, lắng đọng trên khuôn mặt, cảm giác như không thể xóa mờ đi được.
Đã lâu không gặp hai người, không ngờ lại có thể gặp lại ở đây, Trương Nhất Phàm lập tức nói:
- Mời ngồi, cùng ăn cơm nào!
Họ cũng không khách sáo, kéo tay bạn gái đến ngồi đối diện với Trương Nhất Phàm, người con gái ấy khi ngồi xuống cũng có vẻ bất an, làm người ta cảm giác như cô đang lo lắng chuyện gì. Trương Nhất Phàm có thể nhìn thấu, cô ấy vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng.
Xảy ra việc này, đừng nói một cô gái yếu ớt, nếu đổi lại là người khác, có lẽ cũng sẽ giống như vậy thôi. Không đòi sống đòi chết, cô còn có thể đối diện với hiện tại, đối diện với cuộc sống, đã là rất khó kiếm.
Có đôi khi, sống cũng thực sự cần có dũng khí.
Đương nhiên, cũng có một vài người, dứt khoát bứt phá, bước sang một con đường khác.
Thay đổi vận mệnh con người, có nhiều sự gặp gỡ, xảy ra sự việc này, còn có thể tiếp tục trở về cuộc sống trước đây, đây không thể không nói là sự dũng cảm, Trương Nhất Phàm nhìn ánh mắt của cô và gật đầu.
- Sao hai người lại ở đây?
- Đúng lúc qua đường gặp phải Bí thư Đằng. ông ấy nói có anh ở đây, chúng em mới vào thăm, anh và chị dâu là ân nhân của chúng em.
Trương Nhất Phàm nóng mặt lên, rất nhanh, hắn nhìn thấy trên khuôn mặt hai người phát hiện ra một điều:
- Có phải hai người muốn đi xa?
Nghe được lời này của Trương Nhất Phàm, họ đều rất kinh ngạc, chưa nói ra mà hắn đã nhìn thấy được .
Trên mặt cô gái hiện lên vẻ hoảng hốt, vốn dĩ cô không muốn cùng bạn trai tới đây, chỉ có điều anh ta nói, đã gặp rồi thì trước khi đi, ít nhất cũng phải nói một hai lời với ân nhân, có thể hai người sẽ không trở lại nữa. Đến một nơi không ai quen biết, sống cuộc sống vô ưu vô lo.
Nghe bạn trai nói, cô cũng cảm thấy có lý, nếu không có vợ chồng Trương Nhất Phàm, họ làm sao có thể thoát khỏi khốn cảnh? Vì thế cô mang chút lo lắng cùng anh đến đây.
Khi gặp ánh mắt của Trương Nhất Phàm cô liền không tự chủ được mà cúi đầu.
Tuy rằng bị Trương Nhất Phàm nhìn thấu, bạn trai cô vẫn kiên định chối bỏ:
- Không, không, không có, chúng em chỉ là đi qua nơi này.
Nếu người ta không chịu nói ra sự thật, Trương Nhất Phàm cũng không muốn nói thẳng, nhưng cũng đoán được, hai người nhất định trở về nhà, xảy ra chuyện không vui.
Vì thế, hắn gọi Đằng Phi:
Trương Nhất Phàm cũng không có dặn dò chuyện gì, Liễu Hải lại đứng lên, gật đầu nói:
- Được!
Sau đó, lấy chìa khóa đi.
Đằng Phi không hiểu, lại không dám hỏi, nhìn Liễu Hải đi ra ngoài, lão liền nói:
- Bí thư Trương, tôi đi cùng Liễu cục nhé?
Trương Nhất Phàm nhìn Đằng Phi, gật đầu:
- Đằng Phi đi tập luyện một chút cũng tốt.
Tám giờ rồi, Trương Nhất Phàm đứng lên, kẹp ví tiền vào nách:
- Chúng ta đi thôi.
Liễu Hồng đi theo sau hắn, họ đi vào thang máy.
Thang máy không có người, Liễu Hồng kìm không được bèn hỏi:
- Cái thẻ lúc nãy có bao nhiêu tiền? Đủ không? Nếu không đủ, tôi còn một ít này.
Trương Nhất Phàm mỉm cười:
- Đủ, năm trăm ngàn tệ đủ cho họ đi ngao du một vòng thế giới. Chỉ tiếc họ có thể sẽ không thoát khỏi thành phố này.
Liễu Hồng giật mình:
- Tại sao vậy?
Trương Nhất Phàm nói:
- Có người không dễ dàng để họ rời khỏi đây. Để mà xem! Đợi Liễu Hải trở về sẽ biết.
Quả nhiên, Liễu Hải và Đằng Phi lái xe đến sân bay.
Đằng Phi có chút khó hiểu nên hỏi:
- Liễu cục, chúng ta đi sân bay làm gì?
Liễu Hải không trả lời, chỉ nói:
- Lát nữa nếu xảy ra chuyện, anh cứ ở trong xe, đừng chạy lung tung!
Đằng Phi càng lấy làm khó hiểu, từ sau khi hai người họ gặp Bí thư Trương, không khí dường như trở nên nặng nề, đến giờ vẫn chưa định thần.
Đằng Phi vò đầu bứt tai:
- Hẳn là tối nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Trong bóng tối của phần đường ở sân bay, có một vài chiếc xe đang đậu ở đó.
Một người đàn ông tướng mạo hung ác, một cách hung hăng nói với mấy tên phía sau:
- Mở to mắt lên, đợi chúng xuất hiện, lập tức đưa thằng ôn đó đi, không cần làm nó bị thương, còn đứa con gái cho chúng bay xử lý. Làm sạch sẽ, đừng để lại dấu vết! Nếu nó biết mặt, chúng bay có thể không giết thì đừng giết. Để bán nó ra nước ngoài cũng được khá tiền.
- Dạ biết rồi thưa đại ca!