Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 946 : Ai đến vậy nhỉ?
Ngày đăng: 17:24 30/04/20
Sau khi điều chỉnh, Đoạn Chấn Lâm được bầu làm chủ tịch thành phố Song Giang, Tần Xuyên làm phó chủ tịch thường ủy Vĩnh Lâm. Tô Như Hồng vẫn là nữ chủ tịch thành phố duy nhất, nhưng lần này cô may mắn đựơc vào thường ủy.
Diệp Á Bình vẫn là Cục trưởng Công an kiêm Bí thư Đảng ủy, Từ Yến không thay đổi vị trí, vẫn giữ chức Phó chủ tịch Song Giang.
Người khác cũng có cũng có chút điều chỉnh nhưng biên độ lắm. lần này Đoạn Chấn Lâm là người đắc lợi nhất, xem như y đã theo kịp bước đi của người khác, leo được lên Sở.
Trước kia khi y đi cùng với Uông Viễn Dương, Viễn Dương vẫn chỉ là thuộc hạ của y, không ngờ chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, Viễn Dương đã vượt lên trước y, Đoạn Chấn Lâm vô cùng ão não.
Tuy nhiên, y đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào sự thật, đối diện với chính mình, điều này cho thấy được Đoạn Chấn Lâm cũng là người rất khá.
Lần này, y và Uông Viễn Dương lại cùng xuất hiện.
Uông Viễn Dương được bầu làm chủ tịch thành phố Đông Lâm, điều đáng làm cho Trương Nhất Phàm quan tâm là năm đó người cùng lớp với mình là Bộ Kiên Cố, lần này lại trở về, làm Bí thư Thành ủy Đông Lâm, Tào Lương Kỳ lần này cũng nhận chức Phó Bí thư, cũng không có lợi lộc gì.
Đương nhiên, sự thất bại của Tào Lương Kỳ chính là do quan hệ của Trương Nhất Phàm, người như Tào Lương Kỳ chèn ép người khác là chuyện hiển nhiên. Nếu không thì đợi khi gã dang cánh lên rồi sẽ rất khó khống chế.
Đối với lần điều chỉnh này của tỉnh Tương, Trương Nhất Phàm cảm thấy không tồi, ít nhất trong số người của mình, lại thêm hai người lên cấp sở. Chỉ cần thêm thời gian nữa, Tần Xuyên sẽ phất lên, tức là có ba người cấp sở rồi, đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Phỏng chừng không cần đến một năm rưỡi, vận mệnh của Lý Hoành Huy sẽ có chuyển biến.
Toàn bộ tỉnh Tương, chính là nhờ vào tài lãnh đạo của Lý Thiên Trụ, đoàn kết nhất trí, chuẩn bị mở ra thời kỳ mới. Đây cũng là ý kiến phát biểu trong hội nghị của Lý Thiên Trụ.
Mục đích của y và Thẩm Hoành Quốc đều thống nhất, trong nhiệm kỳ lần này, sẽ chuyển sang một thời kỳ mới, họ muốn làm cho nền kinh tế tỉnh Tương lên một nấc thang mới.
Mục tiêu này là do hai người đề ra, do đó, Lý Thiên Trụ một lần nữa nhấn mạnh, kiên trì con đường lấy việc xây dựng kinh tế làm trung tâm, kiên trì con đường của Đảng trăm năm không dao động. Không ngừng giải phóng và phát triển sức sản xuất, tăng nhanh bước phát triển và xây dựng nền kinh tế của tỉnh. Kiên quyết bảo vệ tư tưởng chỉ đạo của Đảng. Bảo vệ chính sách phương châm của Đảng, phát triển mạnh nông nghiệp, công nghiệp và hạng mục cơ sở, đẩy mạnh thu hút vốn đầu tư, làm cho nên kinh tế tỉnh ngày càng giàu mạnh.
Lý Thiên Trụ còn đặc biệt nhấn mạnh một điểm, đó chính là đoàn kết, ổn định.
Trong lời nói của y, Trương Nhất Phàm cảm nhận được một khí thế mạnh mẽ, có thể thấy rõ sự mạnh mẽ trong con người Lý Thiên Trụ. Nghe y nói chuyện giống như thủ trưởng trung ương diễn thuyết vậy, giọng nói có nhịp điệu, chứa đầy tình cảm, cũng có lẫn sức mạnh.
Chứng tỏ lòng tự tin và quyết tâm trong con người này, rõ ràng y có sự khác biệt so với Thẩm Hoành Quốc. Lý Thiên Trụ giàu nhuệ khí, còn Thẩm Hoành Quốc thì trầm tĩnh.
- Có muốn thêm cũng không có nữa đâu. Việc này thà ít mà chất lượng! tôi tính cho anh xem, thêm số người ở Bắc Kinh, ước chừng một trăm lẻ sáu người.
- Ồ!
Trương Nhất Phàm ồ lên một tiếng, đột nhiên, hắn phát hiện một hiện tượng kỳ lạ, một trăm lẻ sáu người? thật trùng hợp? trong đầu hắn cũng đang thống kê lại, từ cục Cảnh vệ Trung ương và số quân nhân xuất ngũ thực vừa đủ một trăm linh sáu người, điều làm hắn giật mình là nếu tính cả Liễu Hải và Đường Vũ thì không phải là một trăm lẻ tám sao?
Nghĩ đến đây,tim hắn đập mạnh.
Trùng hợp, thật sự là trùng hợp! Trương Nhất Phàm thầm nghĩ như thế。
Hắn gọi điện thoại cho Liễu Hải, muốn Liễu Hải trong hai ngày phải đến đây gặp mình.
Liễu Hải không biết Trương Nhất Phàm tìm mình là vì nguyên nhân gì, nhưng đôi với mệnh lệnh của Trương Nhất Phàm anh ta đều thực hiện nghiêm túc.
Lúc ăn cơm, Trương Nhất Phàm nghĩ về chuyện một trăm lẻ tám người, luôn cảm thấy kỳ lạ thế nào.
Liễu Hồng nhìn thấy hắn có vẻ lo lắng, bèn quan tâm hỏi:
- Anh sao vậy? Không khỏe ở đâu à?
Trương Nhất Phàm mỉm cười:
- Đừng đoán mò, tôi có sao đâu?
Đang nói thì tiếng chuông cửa vang lên đinh đoong.
Cả hai người đều sửng sốt, ai đến vậy nhỉ?