Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 947 : Hóa ra ả có tình nhân thật
Ngày đăng: 17:24 30/04/20
Liễu Hồng đi đến sát cánh cửa, mở cửa sổ chống trộm:
- Ai đó?
Bên ngoài là một chàng trai trẻ khoảng tầm hai mươi tuổi, xách một cái túi ni lông:
- Chị ơi, đem cơm đến này.
Liễu Hồng thấy kỳ lạ, cô nói với cậu ta:
- Cậu đưa nhầm rồi thì phải? Chúng tôi không gọi cơm hộp.
Cậu ta gãi đầu, rồi ngẩng lên nhìn số phòng:
- Ở đây có phải là số 31502 không?
Liễu Hồng không để ý đến hắn nữa, đóng cửa sổ lại.
Cậu ta lại kêu lên:
- Này, các cô có phải là muốn đùa giỡn người khác không ? Mở cửa, mở cửa cho tôi !
Cậu ta dùng sức đập cửa, Trương Nhất Phàm có chút khó chịu:
- Là ai?
Liễu Hồng nói:
- Một người đi giao cơm hộp. Cứ khăng khăng là chúng ta đã gọi cơm.
Liễu Hồng nhìn Trương Nhất Phàm không vui vẻ, lại quay người đi ra mở cửa với vẻ khó chịu. Ngoài cửa vẫn chỉ có mình cậu ta xách hộp cơm, không còn ai khác, Liễu Hồng trợn mắt:
- Cậu bị bệnh à? Tôi tự nấu cơm ăn, chẳng lẽ còn gọi cơm hộp của cậu? Cậu còn không đi, tôi gọi bảo vệ đến ngay.
Nhìn thấy chị gái xinh đẹp nổi giận lên, cậu ta cũng có chút sợ, miệng lắp bắp gì đó rồi lùi mấy bước, đi vào thang máy.
Liễu Hồng nhìn bóng dáng cậu ta đi khuất rồi lẩm bẩm:
- Người này thật kỳ lạ! Thần kinh.
Người đưa cơm đi từ thang máy ra, vừa gãi đầu vừa mắng chửi rằng:
- Không biết ai rãnh rỗi lại đi làm cái trò đùa này.
Vừa nãy, khi Liễu Hồng bước ra, cậu phát hiện ra chủ nhân căn phòng đó thật xinh đẹp, vô cùng gợi cảm.
Cậu ta nghĩ bụng, người phụ nữ xinh đẹp như vậy chắc không làm cái trò đùa đó đâu!
Hùng hổ đi ra đường, từ chiếc xe con màu đen bên lề đường một người bước ra:
- Người đưa cơm. Lại đây!
Cậu ta hơi sững sốt:
- Gọi tôi à ?
- Không phải cậu thì là ai nữa?
Người đó mang cặp kính đen, khoảng bốn mươi tuổi, da trắng nõn, trông có vẻ cũng khá giả. Cứ nhìn chiếc đồng hồ vàng và dây chuyền vàng trên người ông ta thì biết.
Khi cậu đưa cơm đi tới thì ông ta giơ tay ra:
- Hộp cơm là tôi gọi đấy, lên xe đi, tôi trả tiền cho.
Người đưa cơm nửa tin nửa ngờ:
- Ông đùa tôi à?
- Nhớ đến phát điên lên rồi! hôm nay sao lại rãnh rỗi gọi điện thoại cho anh vậy?
Hà Tiêu Tiêu mỉm cười:
- Tiểu Phàm không có ở nhà, đi Washington rồi. em bớt chút thời gian gọi điện cho anh không được à?
Cô ấy nói khi nào thì tới thăm chúng ta?
Trương Nhất Phàm nói:
- Tới rồi thì cũng chỉ có thể nhìn.
Ý của hắn Hà Tiêu Tiêu có thể hiểu được, cô nói:
- Nhìn cũng được mà, chẳng lẻ anh còn muốn làm gì khác trước mắt của cô ấy.
Sau đó, hai người đều phá lên cười.
Trương Nhất Phàm nói:
- Tuần sau có một đội khảo sát đến Mỹ, anh xem có thể đi đăng ký một suất không.
Hà Tiêu Tiêu nghe được tin này, trong lòng có chút cảm động, hai người gần một năm không gặp mặt, trong lòng nhớ thương lắm. hơn nữa cả ngày ở với Đổng Tiểu Phàm, đến điện thoại cho Trương Nhất Phàm cũng không có cơ hội.
Nói thực, cô rất hâm mộ Liễu Hồng, có thể ở lại trong nước. Hà Tiêu Tiêu nói:
- Liễu Hồng gần đây thế nào? Chắc càng ngày càng đẹp?
Trương Nhất Phàm nhăn mặt:
- Sao lại nhắc đến Liễu Hồng chứ.
Hà Tiêu Tiêu bĩu môi:
- Anh đau lòng à? Nói với anh, không được phép thiên vị! sau khi em trở về, món nợ này phải đòi lại. Cả vốn lẫn lãi!
Trương Nhất Phàm nói:
- Được! đến lúc đó chỉ sợ em khóc!
Hà Tiêu Tiêu nói giọng khiêu khích:
- Anh lợi hại như vậy sao? Nếu anh ghê gớm vậy em sẽ tìm người cùng đối phó.haha...
Cô lại cười, nghe thấy cô vui vẻ như vậy, Trương Nhất Phàm bèn hỏi:
- Kế hoạch của em thế nào?
Hà Tiêu Tiêu lúc này mới nghiêm mặt nói:
- Tiểu Phàm hôm nay chính là đi đàm phán kết quả cuối cùng, nếu thành công, chúng ta mua lại tập đoàn đó.
Trương Nhất Phàm đã có chút lo lắng:
- Các em nói đến cái kia gọi là...
- Gillian...
- Đúng! Người Gillian này đáng tin không? Cô ấy dựa vào cái gì mà bọn em mượn năm mươi tỷ.
- Cái này anh không quản, bọn em sẽ cẩn thận. Nhưng, anh nên quan tâm đến Liễu Hồng, cô ấy ngày càng trở nên xinh đẹp, cẩn thận bị người khác cướp mất.
Hà Tiêu Tiêu nói xong lại cười.
Không ngờ, lời này thực sự nói trúng tim đen rồi. Liễu Hồng lúc này, thực sự gặp phiền phức rồi!