Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 960 : Tôi không thể bị cách ly

Ngày đăng: 17:24 30/04/20


Tống Thúy Bình mang theo người, nhanh chóng tới thôn Tiểu Lang, người lái xe nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô gái qua gương chiếu hậu, suy nghĩ trong lòng, mấy ngày hôm nay ông chủ làm sao vậy? Mình liều mạng làm việc như vậy, dường như chẳng ai có thể so sánh được.



Kỳ thật, trong lòng Tống Thúy Bình thầm nhủ, tôi đây thì so sánh được với ai?



Dù sao mấy ngày nay, cô làm việc bạt mạng như thế, không cho chính mình có thời gian rảnh rỗi, không rảnh rỗi sẽ không nghĩ đến những chuyện lung tung lộn xộn.



Lúc này, cô lại nghĩ đến Lã Cường, nhớ tới Trịnh Mậu Nhiên, giữa hai người đàn ông này, cô đều cảm thấy có chút hỗn loạn. Lúc trước, Tống Thúy Bình vì gia đình, mới quyết định lấy Trịnh Mậu Nhiên. Vì muốn người đàn ông của mình có thể thẳng bước, thuận buồm xuôi gió trên con đường làm quan, cô đã lựa chọn như vậy.



Tuy nhiên, mấy năm nay, Trịnh Mậu Nhiên đối xử với cô ấy không tệ, khiến cô từ một một nhân viên thành phó chủ nhiệm, rồi lại lên Phó Chủ tịch huyện, với Tống Thúy Bình mà nói, mọi cố gắng của cô không hề uổng phí, mọi nỗ lực của cô cũng không uổng phí, Trịnh Mậu nhiên cho cô hết thảy mọi thứ.



Có được những thứ đó, cô đã mất đi, mất đi những thứ mình đã từng có.



Hôn nhân của cô và Lã Cường chỉ là trên danh nghĩa, cô và Lã Cường đã từ rất lâu không có liên quan đến nhau. Có thời điểm cô muốn, nhưng Lã Cường không để ý tới cô, có thời điểm cô không quan tâm đến, Lã Cường lại muốn trả thù cô.



Giữa hai người, rốt cuộc là yêu và hận, hai người vẫn không vượt qua được khoảng cách mong manh.



Tống Thúy Bình cũng từng nghe người ta nói, ở bên ngoài Lã Cường có người con gái khác, cô chỉ mỉm cười. Cho dù ở bên ngoài Lã Cường thật sự có người con gái khác, cô cũng hiểu được. Nhưng cô tin tưởng Lã Cường không phải loại người như vậy, anh ấy không thể làm được điều đó!



Cô hiểu Lã Cường như hiểu chính bản thân mình.



Trong lòng Tống Thúy Bình đang nghĩ đến việc này, xe đã chạy tới thôn Tiểu Lang, lần thứ hai đến thôn Tiểu Lang, tất cả mọi người đều đã quen đường. Bởi vì Bí thư chi bộ tiếp xúc với quá nhiều người bệnh nên bị cách ly, chỉ còn lại Trưởng thôn, một chút việc trưởng thôn cũng không biết.



Anh ta sớm nhận được điện thoại báo lãnh đạo huyện đã tới thôn.



Bởi vì bộ chỉ huy đã hướng dẫn người dân trong thôn không cần phải chạy loạn, tốt nhất là ở trong nhà mình. Như vậy có thể khống chế dịch bệnh lan truyền. Đương nhiên, mọi người vẫn đi làm coi như không có việc gì, chỉ cần không tiếp xúc với người bệnh quá nhiều, mọi người không tụ tập một chỗ để nói chuyện phiếm, uống rượu hay có các hành động thân mật thì không có việc gì.



Mọi người ở nông thôn không có thói quen mang khẩu trang, ở trong thôn đã phát hiện một số người bị mắc bệnh, hơn nữa mấy chục người còn bị cách ly, nhưng vẫn có rất ít người mang khẩu trang.



Bây giờ lại là buổi tối, đêm cũng đã rất khuya.



Trưởng thôn nhìn thấy Tống Thúy Bình ở ven đường. Trong lòng Trưởng thôn nghĩ, không biết đồng chí nữ này đến đây làm gì?



Người lái xe nói,



- Đây là Chủ tịch huyện Tống của chúng ta! Anh mau chóng dẫn đường đi, không biết anh có phải là người địa phương không?



Lần đầu tiên Tống Thúy Bình tới đây, chưa từng gặp Trưởng thôn, Trưởng thôn nghe nói là Chủ tịch huyện, lập tức vâng dạ nghe theo.



Anh ta chỉ về phía dãy núi đen tuyền kia,


Chưa kịp nghĩ gì, một người phụ nữ đầu tóc rối bù đột nhiên chạy từ phía sau chuồng gà ra, nhảy dựng lên dọa Tống Thúy Bình.



- Đừng chạy! Chúng tôi tới đây để giúp đỡ chị mà!



Không ngờ người phụ nữ điên này quay lại nắm lấy tay cô cắn một cái



- A…



Cái cắn này thật sự rất mạnh, khiến Tống Thúy Bình đau đến mức chảy cả nước mắt ra.



Vương Bác và mọi người nghe thấy tiếng quát to, liền chạy tới.



Ngay lập tức người phụ nữ này chạy lên lầu của ngôi nhà.



Vài người chạy tới trước mặt Tống Thúy Bình, Tống Thúy Bình lùi lại mấy bước,



- Mọi người không nên lại đây, không nên tới gần tôi.



- Chủ tịch huyện Tống, chị làm sao thế?



Tống Thúy Bình nói:



- Không cần phải lo cho tôi, chạy nhanh đến khuyên cô ta đi, phải cẩn thận một chút, cô ta cắn người đấy!



Sắc mặt Vương Bác thay đổi,



- Chị bị cô ta cắn sao?



Phải biết rằng người bị nhiễm loại vi rút sars này rất điên cuồng, chị bị cắn như vậy không cần nói cũng biết, hai người nói chuyện với nhau, thông qua không khí sẽ bị lây nhiễm.



Vương Bác cũng kệ cô gái kia, gọi người lập tức đưa Tống Thúy Bình lên xe đưa về bệnh viện thị trấn.



Tống Thúy Bình vẫn cố nói:



- Tôi sẽ không kéo dài thời gian, sẽ lập tức đến bệnh viện. Đồng thời báo cho người khác đến tiếp nhận đội. Và thuyết phục cô ta, chúng tôi lập tức lui lại.



Lúc này, người phụ nữ kia đã đứng ở trên mái nhà mình, từ trên lầu nói xuống:



- Mọi người không cần lại đây, không cần lại đây, lại đây tôi liền nhảy xuống đấy. Tôi không thể bị cách ly, tôi còn hai đứa con, tôi bị cách ly, chúng sẽ phải làm sao bây giờ?