Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 961 : Tôi thấy rất khó thở
Ngày đăng: 17:24 30/04/20
Cánh tay bị cắn của Tống Thúy Bình được băng bó, cô ngẩng đầu nhìn lên trên mái nhà hô:
- Chị à, chị nghĩ sai rồi, chúng tôi là nhân viên công tác chính quyền, chúng tôi tới để giúp đỡ chị, tới cứu giúp bà con. Người dân trong thôn nhiều như vậy, chị hỏi xem có phải mọi người đều được đưa đến bệnh viện tốt nhất không?
- Không! Đó đều là gạt người, những người bị các cô mang đi đều đã chết ở chỗ nào rồi, một người cũng không sống sót để ra đây. Những người đó đều bị mắc bệnh truyền nhiễm, tôi không có bị lây bệnh, tôi không cần đến chỗ đó làm gì cả. Các anh chị đừng có gạt tôi, tôi còn có hai đứa con, tôi sẽ không rời khỏi chúng đâu.
Người phụ nữ ở trên mái nhà hô to, nhà của cô là nhà hai tầng mái bằng, cô đứng ở bên cạnh lan can.
Nghe những lời cô vừa nói, hình như đã hiểu lầm hành động của chính quyền, không biết cô nghe những lời đó ở đâu, không chịu phối hợp với chính quyền.
Vương Bác nói:
- Chủ tịch huyện Tống, chị đi trước đi, ở đây có tôi là được rồi.
Vương Bác là Bí thư Đảng ủy Công an kiêm Cục trưởng Công an, ở trên hội nghị thường vụ còn có quyền bỏ phiếu.
Anh ta gọi hai người,
- Hai người lập tức đưa Chủ tịch huyện Tống trở về. Nhanh lên!
Tống Thúy Bình bị người phụ nữ này cắn, cũng không biết có bị lây nhiễm bệnh không, Vương Bác không khỏi phân trần, liền phải gọi người đưa Tống Thúy Bình trở về. Tống Thúy Bình nói:
- Không được, mọi người đều là đàn ông, sẽ rất khó tiếp cận cô ta, tôi là phụ nữ, tôi hiểu trong lòng của người phụ nữ nói gì, cứ để tôi ở đây đã, sẽ không mất nhiều thời gian đâu. Nếu có xảy ra việc gì, mọi người theo tôi cũng có trách nhiệm.
Đương nhiên Vương Bác biết được giữa cái lợi và hại, nếu người phụ nữ ở trước mặt mình gặp chuyện không may, tự nhiên trách nhiệm sẽ rơi trên người hắn. Lời nói của Tống Thúy Bình không có gì sai, chỉ e là mấy người đàn ông không thuyết phục được người phụ nữ điên này.
Vừa rồi cô nói cái gì tôi nghe đều không vào tai, cô cho rằng chính quyền hại cô, muốn đưa cô đi. Đưa mọi người bị nhiễm lệnh tập trung vào một chỗ, tự sống tự chết hả.
Cô đã chui vào trong ngõ cụt, không có cách nào khác để quay lại.
Lời nói của Tống Thúy Bình khiến cho Vương Bác có chút do dự, Tống Thúy Bình nói:
- Nghe tôi đi, không sao đâu, tôi sẽ lên trên đó cùng cô ấy để nói chuyện. Cục trưởng Vương anh lập tức thông báo cho Chủ tịch tỉnh Trương và mọi người, khả năng mọi người đang chờ tin tức đó.
Vừa nói, Tống Thúy Bình vừa đi lên trên lầu.
Tống Thúy Bình cảm thấy từng động tác nhỏ của cô đều bị phát hiện, liền dừng lại. Một trận gió thổi tới làm tóc của người phụ nữ che khuất toàn bộ khuôn mặt, thoạt nhìn có chút như đang dọa người.
Cô lẩm bẩm:
- Chủ tịch huyện Tống, nếu tôi chết, nhà nước có thể giúp tôi chăm sóc hai đứa con được không? Chúng còn rất nhỏ, còn phải đi học.
Tống Thúy Bình nói:
- Chị sẽ không chết, chỉ cần chị đi cùng chúng tôi, điều trị sẽ rất nhanh thôi, không có việc gì đâu. Lại đây đi, nắm lấy tay của tôi. Tôi cam đoan chị sẽ được điều trị tốt nhất.
- Có thật vậy không? Mọi người không gạt tôi chứ?
Người phụ nữ đứng lên, đứng ở bên cạnh lan can, người run run.
Tống Thúy Bình nói:
- Yên tâm đi, tôi lấy danh nghĩa của Chủ tịch huyện ra đảm bảo với chị, chị sẽ không sao cả, tin tôi đi. Chị khong nên đứng ở đó, rát nguy hiểm. Xuống dưới đi, xuống dưới rồi nói tiếp!
Người phụ nữ kia nói:
- Chủ tịch huyện tống, tôi rất khó chịu, ở đây tôi thấy rất khó chịu!
Cô ôm lấy ngực,
- Ở đây tôi thấy rất khó thở.
- Chị cứ đứng yên đó, tôi sẽ đến đỡ chị!
Tống Thúy Bình đang muốn thời điểm này qua đi, người phụ nữ này đột nhiên ngã ra,
- A…a….
Một tiếng hét vang to, vang vọng trong bóng tối.