Quan Đạo Thiên Kiêu

Chương 971 : Các anh dám bắt tôi sao?

Ngày đăng: 17:24 30/04/20


Đằng Phi và Cục trưởng Cổ Chí Cương đến không báo trước với bộ máy lãnh đạo huyện Sa.



Tào Lương Kỳ đang vắt tay sau lưng, bước đi thong thả tới phòng làm việc, giờ phút này, anh ta cũng cảm thấy bất an. Trong quan trường, như giày trên miếng băng mỏng, chỉ cần hơi vô ý sẽ rơi xuống sông sâu.



Những lời này tuyệt đối không phải là giả, Tào Lương Kỳ giờ phút này trong lòng cũng mơ hồ lo lắng, Lã Cường và tiểu Từ hai người kia khả năng sẽ có chuyện xấu. Thủ đoạn để đối phó với những người này chỉ có hai, một loại là trấn an, một là cho bọn họ vĩnh viễn không thể mở miệng.



Tính cách của Lã Cường, chỉ sợ là không thể vỗ về, bởi vậy, đưa vào khu cách ly là biện pháp tốt nhất. Vào khu cách ly rôi muốn anh chết anh phải chết, muốn anh sống thì phải sống.



Cái cô nữ thư ký tiểu Từ kia thì dễ đối phó, bối cảnh không có gì, chỉ có Lã Cường hơi phiền toái, anh ta dù sao cũng là cán bộ cấp Cục phó, nghe nói còn có chút quan hệ với Trương Nhất Phàm.



Đang nghĩ tới việc này, Cổ Chí Cương đã mang người tới, còn có thư ký Đằng Phi của Trương Nhất Phàm.



Đằng Phi xuất hiện là đại diện cho Chủ tịch tỉnh Trương, Cổ Chí Cương này là quyền cục trưởng, tự nhiên phải nhìn sắc mặt anh ta để làm việc. Nhìn thấy Cổ Chí Cương và Đằng Phi không nói năng gì đi tới, Tào Lương Kỳ liền cảm thấy không ổn.



Đằng Phi hiện tại khí thế rất lớn, sau khi anh ta tiến vào nói luôn:



- Bí thư Tào, chúng tôi tới đón Lã Cường, Lã Cường ở đâu?



Trước đó không lâu, Đằng Phi có nghe phong phanh được, nói bộ máy huyện Sa rất sơ suất, nếu có thể sớm vài ngày, thì thôn Tiểu Lang sẽ không rơi vào thảm kịch như thế, mà Tống Thúy Bình cũng không chết.



Bởi vậy, Đằng Phi sinh ra hoài nghi đối với bộ máy cán bộ của huyện Sa.



Nếu là có sơ sót, phải có người trả giá, nhưng không phải là người vô tội.



Anh ta tiến đến, trực tiếp hỏi.



- Lã Cường đâu?



Tào Lương Kỳ trong lòng thầm không hài lòng, chỉ là một thư ký nho nhỏ, dựa vào cái gì mà vung tay múa chân!



Nhưng Đằng Phi là thư ký của Chủ tịch tỉnh Trương, Tào Lương Kỳ trong mắt anh ta là cái gì? Ngay cả Bộ Kiên Cố còn phải tôn trọng anh ta. Tôn trọng một người, đầu tiên phải xuất phát từ bản thân, trong mắt Tào Lương Kỳ nổi lên ý khinh miệt, khiến Đằng Phi cảm thấy rất căm tức, anh ta quyết định dạy dỗ tên tự cao tự đại này.



Hoàng Vệ Hoa đi tới,



- Lã Cường bị nhiễm bệnh, đang ở khu cách ly để điều trị.



Anh ta cũng không dám chống đối thư ký của Chủ tịch tỉnh, đành phải trả lời chi tiết.



Đằng Phi nói:



- Khu cách ly? Chúng tôi muốn đưa Lã Cường đi, đến bệnh viện tốt nhất để điều trị. Bí thư Tào, giao bệnh nhân cho Cục trưởng Cổ đi cùng chúng tôi.



Tào Lương Kỳ nhướn mày,



- Không cần chứ? Loại bệnh này hiện tại không phải nơi nào điều trị cũng đều giống nhau sao? Trang thiết bị ở huyện Sa cũng không tồi, hơn nữa, phải mang một người đặc thù như anh ta đi trị liệu? Chẳng lẽ cán bộ quốc gia nên quan tâm đặc biệt? Việc này truyền ra ngoài, ảnh hưởng không tốt, tôi không đồng ý.



Con chó Nhật này, nói thật là hợp tình hợp lý, dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt, nếu chính anh ta bị bệnh, còn có thể nói như vậy sao? Đặc biệt quan tâm cán bộ quốc gia, đây là ý gì?



Đằng Phi theo dõi anh ta, phát hiện Tào Lương Kỳ nói một cách hợp lý, anh ta liền chất vấn một câu,




- Đây là có người nhặt được ở phía sau tường của khu cách ly, người viết huyết thư này, là thư ký tiểu Tử của Chủ tịch huyện Tống khi còn sống.



Nhìn thấy huyết thư này, Hoàng Vệ Hoa chống đỡ không được, thân mình méo mó, ngã xuống sô pha.



Đằng Phi nhìn vẻ mặt của anh ta, mỉm cười trong bụng.



Tào Lương Kỳ vẫn như cũ cố giữ điềm tĩnh,



- Loại tin vỉa hè này, cũng có người tin sao? Một tờ giấy có thể chứng minh cái gì?



- Nó có thể chứng minh rất nhiều vấn đề!



Vương Bác từ phía cửa đi vào, nhìn mọi người trong phòng, lại trao đổi một chút ánh mắt với Đằng Phi.



- Vương Bác, cậu có ý gì?



Tào Lương Kỳ giận dữ nói.



- Tôi không có ý tứ gì, chỉ là cho tới nay chúng tôi đều thay người khác chùi đít, bị người khác nắm mũi dắt đi. Nếu lúc trước thận trọng một chút, thảm kịch ở thôn Tiểu Lang không nên phát sinh mới phải. Chủ tịch huyện Tống cũng sẽ không chết, người bị nhiễm bệnh cũng không tăng nhiều như vậy, Bí thư Tào, không lẽ mọi việc không cần có người đứng ra chịu trách nhiệm sao?



- Ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết, có một số việc vĩnh viễn không lừa được. Lã Cường và tiểu Từ chính là biết nhiều, bọn họ mới bị đưa vào khu cách ly. Đúng vậy, bọn họ là bị nhiễm bệnh, nhưng bọn họ bị nhiễm bệnh, là do có người cố ý tiêm bệnh độc vào.



- Cái gì? Cố ý tiêm bệnh độc vào?



Tất cả mọi người chấn kinh.



Tào Lương Kỳ cố giữ thể diện, hướng về phía Vương Bác quát:



- Cậu có biết mình đang nói gì không?



Vương Bác thản nhiên nói:



- Tôi biết, tôi đã nghĩ rất rõ ràng. Bí thư Tào không biết sẽ chuẩn bị xử trí tôi như thế nào?



- Người đâu, người đâu!



Tào Lương Kỳ luống cuống, phi đến cửa hô to.



Từ cửa vào hai gã cảnh sát, cảnh sát đi tới, Vương Bác nói:



- Bắt anh ta lại!



- Các snh dám! Tôi đường đường là Phó bí thư chuyên trách, các anh có tư cách gì bắt tôi!



Vương Bác nói:



- Có gì muốn nói, đi nói với Chủ tịch tỉnh Trương đi! Anh ấy đang chờ!