Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 972 : Công thần của cả nước
Ngày đăng: 17:24 30/04/20
Bệnh dịch Sard bùng phát lần này, không nghi ngờ gì làm cho Trương gia trở thành công thần lớn nhất.
Đổng Tiểu Phàm bắt tay với người Hoa ở hải ngoại, quyên góp mấy trăm triệu, tuy rằng tài khoản công khai không nhiều lắm, trên thực tế các cô gần như ôm hết mọi chi phí cho bệnh dịch. Điều này làm cho Tổng bí thư càng thêm tin tưởng Trương gia, chính mồm Tổng bí thư nói với lão gia, lần này Trương gia các ông không thể không có công.
Dựa vào danh tiếng của Đổng Tiểu Phàm ở thị trường quốc tế, nền kinh tế của Trương gia đã ở địa vị bá chủ, xuôi ngược không còn một tập đoàn tài chính nào có thể chống lại.
Lý Hoa Sơn cũng không cầm được mà thở dài nói
- Đổng Tiểu Phàm này xuất thế ngang trời, rốt cuộc không có ai là đối thủ của Trương gia, chỉ luận về đế quốc kinh tế khổng lồ đã đủ để khiến người trong thiên hạ xấu hổ. Nếu nói tập đoàn tài chính Trương gia phú khả địch quốc, những lời này tuyệt đối không sai.
Đương nhiên, anh ta chỉ chính là trong đại lục, không phải là toàn cầu.
Tập đoàn Hoa Sơn từng huy hoàng nhất thời, chỉ dùng mấy trăm triệu đã được xưng là giàu có nhất đại lục, thời gian ngắn ngủi không đến mười năm, bọn họ đã thành người để cho người ta kê chân.
Lý Hoa Sơn cảm thán nói, nếu nói năm đó thua dưới tay Hà Tiêu Tiêu, còn có thể nói cô không dùng võ mà thắng, như vậy hiện tại tại tập đoàn Hoa Sơn trong mắt người ta đã không đáng đề cập tới.
Nếu không phải là Đổng Tiểu Phàm đang khởi động hạng mục ở Trung Đông, tài chính của cô có thể càng thêm dư dả một chút. Với tình hình đó, trước hết cô thu mua tập đoàn AnBuffet, tiếp theo lại đầu tư hạng mục Trung Đông, có thể xuất ra hơn hai mươi tỷ nhân dân tệ tiên vốn cũng hạn chế về tiền vốn đi nhiều.
Tuy nhiên, nghe nói tổ quốc gặp nạn, cô không thể từ chối quyên góp..
Tình hình bệnh dịch vừa qua khỏi, tổ quốc to lớn lại khôi phục dáng vẻ bừng bừng sức sống, trên đường đã không còn những người đeo khẩu trang. Các siêu thị, cửa hàng lớn và nhiều dịch vụ hàng hóa khác đang dần hoạt động bình thường trở lại, nhà ga bến tàu, tất cả đều khôi phục vẻ bình thường, không còn nhìn thấy những cảnh sát có vũ trang và quan đội nữa, cũng không cần đăng ký với bọn họ mà có thể tự do tự tại bước đi trên những phố lớn ngõ nhỏ.
Trương Nhất Phàm lại quay về tỉnh thành, không khí đều thay đổi, cảm thấy như gánh nặng trên người giống như được dỡ xuống, vô cùng thư thái. Giống như trước đó vài ngày, bất luận đi đến đâu cũng ngửi thấy mùi khử độc, làm người ta buồn bực.
Hiện tại nhà xưởng quay lại làm việc, trường học học sinh tiếp tục lên lớp, một vài khu vui chơi giải trí cũng mở cửa trở lại, thành phố trở lại cảnh phồn vinh vốn có. Nhớ rõ trước đó không lâu, trên TV vẫn phát một số hình ảnh như trò đùa châm biếm.
Bởi vì tình hình bệnh dịch ảnh hưởng, trên đường lớn tất cả đều là người đeo khẩu trang, ngay cả khi buổi tối vợ chồng muốn đi bách bộ cũng đều phải đeo khẩu trang, kết quả đến khi về nhà mới phát hiện kéo sai chồng của người khác.
Chuyện cười đó tuy hoang đường, nhưng có thể nói rõ tình hình bệnh dịch lúc đó, mọi người đều có không khí khẩn trương.
- A---
Anh ta còn chưa nói xong, lỗ tai đã bị Băng Băng nhéo, trong xe lại là một trận thét chói tai. Tuy nhiên, náo loạn thì náo loạn, ầm ĩ thì ầm ĩ, hai người vẫn tốt như vậy. Hồ Lôi còn thật sự nói:
- Về sau ngàn vàn lần đừng nói những lời này, nghĩ cũng không được nghĩ. Nếu chẳng may bị người có dụng tâm nghe được, cẩn thận họa là từ miệng mà ra!
Băng Băng nói,
- Em chính là nói với anh một chút, cảm giác chị họ là lạ.
Hồ Lôi nói:
- Có lẽ chị Liễu Hồng có ý tứ đối với anh ấy, nhưng anh Phàm là thân phận gì, em có thể không biết? chị Liễu Hồng đã từng kết hôn, còn sinh con rồi, em nói có khả năng không?
Băng Băng bị hù dọa,
- Anh nói cũng đúng!
Trương Nhất Phàm rời khỏi khánh sạn, một mình lái xe đi ra ngoài, Liễu Hồng gọi điện cho hắn, hỏi hắn muốn đi đâu? Trương Nhất Phàm nói, chỉ đi dạo một chút.
Khoảng thời gian này rất áp lực, hắn muốn thả lỏng một chút, lại nhất thời không nghĩ ra nơi muốn đi. Liễu Hồng thân là người phụ nữ tỉ mỉ, cô cũng không hỏi nhiều, Trương Nhất Phàm liền một mình lái xe, đi dạo một cách không mục đích.
Vô tình, lại đi tới bờ song Tương Thủy, nơi từng cùng Lý Hồng lãng mạn.
Hôm nay trăng sáng như gương, ánh kim nhiều, hai bờ song Tương Thủy giống như phủ thêm một cảnh tượng ánh trăng mờ ảo như thơ như họa.
Trương Nhất Phàm đi xuống, xa xa nhìn đến bên bờ song, có một thân ảnh đang ngồi.
Ánh trăng như nước chảy bình thường, lẳng lặng lưu lại trên những mảnh câu cỏ, người kia ngồi an vị dưới ánh trăng, như tiên trong bức tranh.