Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 987 : Tôi có việc phải về Bắc Kinh
Ngày đăng: 17:24 30/04/20
Trương Nhất Phàm gặp Thẩm Hoành Quốc ở biệt thự số 2. Nhìn thấy vợ của lão đang thu xếp đồ đạc, Thư ký Khổng cũng giúp cô thu dọn, hắn cảm thấy rất kỳ lạ khó hiểu, hay là Thẩm Hoành Quốc muốn về Bắc Kinh?
Quả nhiên, Thẩm Hoành Quốc gọi Trương Nhất Phàm vào thư phòng, cũng không dài dòng nhiều lời, trực tiếp nói luôn: “Ở Bắc Kinh có việc, tôi phải về một chuyến, nhanh thì mất hai ba ngày, chậm thì phải mất một tuần. Việc ở đây, anh nên chú ý lo liệu.
Trương Nhất Phàm thầm nghĩ, Thẩm Hoành Quốc phải về gấp gáp như thế, liệu có phải là Thẩm gia đã xảy ra chuyện gì không?
Nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Hoành Quốc có chút u buồn, hắn cơ bản có thể khẳng định chắc điều hắn suy đoán.
Hai người trong phòng nói chuyện mất đúng mười phút, Thẩm Hoành Quốc dặn dò Trương Nhất Phàm một việc, đó là tình hình hạn hán bất thường trăm năm có một hiện nay ở Hoài Châu, cần phải quan tâm giải quyết sớm.
Việc giải quyết hạn hán thuộc trách nhiệm của Sở nông nghiệp, là công việc của Thẩm Hoành Quốc, tại sao lại bắt hắn đi làm? Trương Nhất Phàm có phần không hiểu. Nếu đứng trên góc độ của hắn, một Phó Chủ tịch cần phải toàn tâm phối hợp với Chủ tịch Tỉnh để giải quyết công việc.
Nhưng cái việc chống hạn này, không thuộc phạm vi công việc của hắn, bản thân hắn cũng không phải Phó chủ tịch tỉnh thường chực, cũng không phải là trợ lý chủ tịch tỉnh, đi quan tâm chuyện này liệu có xung đột gì hay không.
Không biết ông Phó chủ tịch nông nghiệp sẽ nghĩ thế nào? Liệu có nói hắn tay dài quản lý việc trên đầu người khác hay không? Mà Thẩm Hoành Quốc hiện giờ đang quá bận chuẩn bị cho chuyến bay đêm nay, không có thời gian giải thích cho Trương Nhất Phàm.
Lão nói có chuyện gì, Trương Nhất Phàm có thể đi tìm thư bí thư Lý Thiên Trụ để bàn bạc.
Chỉ sau có mười phút, phu nhân của Thẩm Hoành Quốc đã gọi:
- Hoàng Quốc, có thể đi được rồi.
Ngay cả Trương Nhất Phàm cũng nghe ra sự không hài lòng trong giọng nói của Lý Thiên Trụ. Ai ngờ Quách Vạn Niên lại bày cái bộ dạng “trung thần không sợ chết” nói:
- Trừ phi tỉnh tăng thêm chi phi, sửa hoàn thiện toàn bộ các công trình thủy lợi hỏng đó, nếu không cứ đắp đắp vá vá thế này, hiệu quả chẳng được bao nhiêu.
Lý Thiên Trụ nói:
- Hiện nay xảy ra hạn hạn nghiêm trọng nhất toàn tỉnh là tại Hoài Châu, giải quyết tình trạng này là việc cấp bách như lửa xém lông mày rồi. Đồng chí Vạn Niên, việc này ông nhất định phải lo liệu ổn thỏa, không được phép có vấn đề gì nữa.
Quách Vạn Niên liếc qua Trương Nhất Phàm một cái rồi nói:
- Vốn dĩ không sao, nhưng tự nhiên có một số nhà máy ngang nhiên xả chất thải, làm ô nhiễm nguồn nước sông, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ cứu hạn. Hoài Châu tròn vuông cũng có mấy chục lý, mà chỉ có một con sông thế này, việc cứu hạn sợ là vấp phải nhiều khó khăn.
Nghe đến đây, Trương Nhất Phàm mới hiểu ra dụng ý của Thẩm Hoành Quốc. Lão muốn hắn đi giải quyết hạn hán ở Hoài Châu, e rằng chính là giải quyết vấn đề ô nhiễm công nghiệp. Hắn là phó tỉnh trưởng phụ trách mảng công nghiệp, bình thường thì xử lý ô nhiễm nguồn nước không phải là việc khó.
Nhưng trong thời điểm nhạy cảm này, nhà nhà đều thiếu nước dùng, thế mà nguồn nước duy nhất của tỉnh lại bị chất thải công nghiệp làm ô nhiễm nốt. Đây trở thành vấn đề lớn, không chỉ ảnh hưởng đến việc chống hạn, còn ảnh hưởng đến nhu cầu nước sinh hoạt, ăn uống của người dân.
Quách Vạn Niên nói như thế có ý là Trương Nhất Phàm vẫn chưa làm tốt việc của mình, thậm chí không quản tốt người dưới, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ công việc của lão. Cho nên nếu bàn đến trách nhiệm, sợ là lỗi sai thuộc về chính Trương Nhất Phàm chứ không phải ở lão.
Quách Vạn Niên rất nhẹ nhàng như vậy chuyển trách nhiệm qua Trương Nhất Phàm.
Việc xử lý nước thải công nghiệp luôn là vấn đề lớn đối với ô nhiễm môi trường. Kể từ khi Trương Nhất Phàm nhậm chức đến nay vẫn chưa kịp làm gì hay đưa ra giải pháp nào cho vấn đề này thì một trận bão lớn quét qua làm cho mọi người chuyển hướng chú ý. Hắn còn chưa kịp định thần thì Quách Vạn Niên đã bất ngờ ném quả lựu đạn to tướng về phía hắn.