Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 996 : Cứu người
Ngày đăng: 17:25 30/04/20
Đi theo bọn họ còn có Dương Mễ và hai người của cô, còn có Công an thành phố Hoài Châu. Hai xe cảnh sát, tổng cộng tám người.
Hôm nay Dương Mễ mặc áo phông màu hồng, quần short đen, thắt lưng bản rộng, tỏa sáng dưới ánh mặt trời.
Cặp đùi trắng như tuyết hấp dẫn ánh mắt người qua đường, dưới chân không phải mang giày cao gót mà là đôi giày xăng đan.
Trương Nhất Phàm từ cửa kính xe nhìn thấy Dương Mễ, không chịu nỗi lắc đầu, cô luôn thích cách ăn mặc như vậy, hình như không phơi bày vẻ đẹp của mình, cô không được yên tâm.
Trên đầu cô còn cố tình đội một chiếc mũ, có vài phần hương vị của nữ sinh viên, nhưng tiếc rằng bộ ngực lớn luôn bán đứng cô là người trưởng thành. Mãi cho đến khi Dương Mễ ngồi lên xe, đám phóng viên mới tản ra cho xe chạy.
Trong văn phòng Bí thư Lý ở tỉnh thành, Lý Thiên Trụ đang ngồi xem văn kiện, thư ký nhẹ nhàng đi tới châm nước trà, Lý Thiên Trụ ngẩng đầu hỏi:
- Phó Chủ tịch tỉnh Nhất Phàm đi Hoài Châu, có tin tức gì không?
Hoài Châu là do Lý Thiên Trụ phái Trương Nhất Phàm đi, đương nhiên ông rất quan tâm nhất cử nhất động của hắn tại Hoài Châu. Điều ông lo lắng nhất chính là Trương Nhất Phàm khiến cho Hoài Châu thành gà chó không yên.
Đối với tính cách Trương Nhất Phàm, Lý Thiên Trụ hiểu rất rõ, chỉ cần hắn xem không vừa mắt, hắn tuyệt đối phải nhúng tay vào. Thích bênh vực kẻ yếu.
Thư ký Chu Anh Văn nghe ông chủ hỏi, thầm nghĩ:
- Vẫn là thích Phó chủ tịch Trương, còn hơn Phó chủ tịch tỉnh Quách phân công quản lý nông nghiệp, vừa cứng lại vừa thối, đã có tuổi, tính tình còn xấu như vậy, có tư cách gì?
Xem ra Phó chủ tịch Trương này, mình phải kết giao tốt.
Tuy rằng Chu Anh Văn là thư ký của Bí thư Tỉnh ủy, nhưng nhân vật như Trương Nhất Phàm, anh cũng nghĩ không thể không kết giao.
Vì thế anh ta tựa như thật nói:
- Theo tin tức từ Hoài Châu đưa đến, ngày hôm qua Phó chủ tịch Trương chén rượu chấn quần hùng, làm chấn động nhóm Chủ tịch khu công nghiệp Hoài Châu một phen.
- Ồ? Còn có việc này? Không ngờ còn chén rượu chấn quần hùng.
Lý Thiên Trụ nghe nói như thế, có chút tò mò.
Thư ký Chu liền đem sự tình ngày hôm qua Trương Nhất Phàm làm nói lại, Lý Thiên Trụ nhíu chặt mày liền giãn ra. Tiểu tử này thực có ý tứ, này không phải ai phạm lỗi, ai tới bù lại sao? Một chén rượu, làm cho bọn họ mất nhiều máu, quyên góp gần ngàn vạn. Xem ra sự việc cứu trợ chống hạn ở Hoài Châu hẳn là không thành vấn đề.
Nghĩ đến đây, ông gật đầu:
Lý Hồng qua cửa xe, nhìn ra bên ngoài, vài chỗ không thấy đèn đường, chỉ còn cột trụi lủi.
Lý Hồng thầm than trong lòng, ý thức người dân ở đây còn thấp.
Cách nội thành khoảng ba bốn km, đột nhiên nghe tiếng hét ở ngã ba đường phía trước, lờ mờ nhìn thấy một chiếc BMW 5-series đậu ở đó, đèn sau chớp nháy.
Có bốn năm người cầm dao, đuổi chém một người đàn ông mình đầy máu.
Lý Hồng đang chuẩn bị nói đi xem! Người nọ nhìn thấy ánh sáng đang tới, liền chạy tới giữa đường.
Phía sau có người la:
- Chạy đi đâu? Chém chết ngươi.
Két. Tài xế thắng gấp, người nọ ngã xuống trước đầu xe, khuôn mặt, cơ thể đầy máu, không nhận rõ là ai. Phía sau có người đuổi tới, tài xế đã xuống xe.
- Dừng tay!
Tài xế hét lên một câu, bọn người mặt mày hung dữ đuổi tới, giơ giơ dao trong tay về phía tài xế quát:
- Hắn là md gì của ngươi, cút đi! Cẩn thận xử cả ngươi.
Tài xế nhìn mặt bốn năm người, trong tay con dao còn dính máu, không khỏi tức giận. Anh quay đầu nhìn Lý Hồng và Lâm Uyên trên xe, trầm giọng nói:
- Buông dao, đầu hàng ngay lập tức, tôi tha các anh một mạng.
Lời nói của tài xế, rất có sát khí, nhìn không thể nào lừa được anh, đứng ở nơi tối, đèn ô tô chiếu xuống, nhất thời khí thế tràn ngập.
Lý Hồng ngồi ở trên xe, không một chút lo lắng, nhưng Lâm Uyên có chút sốt ruột:
- Bí thư Lý, một người anh ta được không? Chúng ta báo cảnh sát đi!
Lý Hồng dường như cố ý thử thách tài nghệ người lái xe, thản nhiên lắc đầu:
- Anh ta có thể đối phó.