Quan Đạo Thiên Kiêu
Chương 1004 : Kế hoạch hay
Ngày đăng: 17:25 30/04/20
Xem ra việc này, hẳn là bị Lâm Đông Hải ngăn chặn.
Trương Nhất Phàm suy nghĩ gần đây nên đi Song Giang, Tùng Hải. Nhưng khi chuẩn bị đi, Lâm Đông Hải và Đoạn Chấn Lâm lần lượt đi tới. Lâm Đông Hải là nhân vật số một Tùng Hải, Bí thư thành ủy, Đoạn Chấn Lâm cũng là Thị trưởng thành phố Song Giang, nhân vật số một chính quyền.
Đoán chừng hai người đã thương lượng cùng nhau, đến cùng một lúc. Trước kia bọn họ từng là lãnh đạo của Trương Nhất Phàm, hiện tại ngược lại Trương Nhất Phàm thành lãnh đạo của bọn họ. Tuy nhiên, bất luận là trước mặt Lâm Đông Hải hay là Đoạn Chấn Lâm, Trương Nhất Phàm đều rất tôn kính bọn họ.
Hắn là một người nhớ ơn, ân tình Lâm Đông Hải và Đoạn Chấn Lâm năm đó, hắn đời này cũng sẽ không quên. Nhưng ở nơi công cộng, còn phải giải quyết việc chung, dù sao Trương Nhất Phàm là Phó chủ tịch tỉnh.
Hai người gần như đến cùng thời gian, Trương Nhất Phàm tiếp họ tại văn phòng, sau khi Đằng Phi rót trà, Trương Nhất Phàm hỏi hai người:
- Đối với quy định quản lý tập trung về xả nước thải công nghiệp các ngươi có ý kiến gì không?
Vấn đề này hai người trước đó đã nói qua, bởi vậy khi Trương Nhất Phàm hỏi, Đoạn Chấn Lâm cảm thấy, để Lâm Đông Hải nói sẽ tốt hơn, vì thế anh liếc nhìn Lâm Đông Hải một cái.
Theo cảm tình cá nhân mà nói, quan hệ của Lâm Đông Hải và Trương Nhất Phàm, vừa là thầy vừa là bạn, mà Đoạn Chấn Lâm sớm đã coi thân phận của mình là cấp dưới. Anh có thể được như hôm nay, công của Trương Nhất Phàm không ít.
Nếu không dù anh có năng lực, có thể hiện đến đâu, cũng không có nhanh chóng làm được nhân vật số một chính phủ như vậy. Hiện giờ ở Song Giang, anh đảm nhiệm Chủ tịch thành phố, rõ ràng so với bí thư thế mạnh hơn, bởi vì hậu trường anh mạnh hơn, hơn nữa Đoạn Chấn Lâm cũng là người có năng lực, được Lý Hồng khen ngợi. Được hai vị cấp bậc Phó trưởng ban khen ngợi Chủ tịch thành phố, Bí thư thành ủy Song Giang đương nhiên được lễ ba phần.
Lâm Đông Hải nói với Trương Nhất Phàm:
- Về phương án này, Song Giang hẳn là chịu khó khăn lớn nhất, bởi vì Song Giang xếp thứ hai toàn tỉnh, nền kinh tế vô cùng phát triển. Mà Tùng Hải, đương nhiên cũng có chút khó khắn, nhưng tôi có thể giải quyết mấy vấn đề này, không để anh thêm rắc rối.
Thời gian này, chỉ có một vài khu vực, không có xin vốn từ tỉnh, cũng chỉ có vài khu, không có thông báo thành lập ban ngành mới.
Thực tế, trong nhiều đơn vị và phòng ban, công nhân viên chức chính thức không phải làm việc, chỉ có gọi điện thoại, không có việc gì thì chơi bài ngay trên bàn. Thật sự làm việc cố gắng vẫn là người lao động tạm thời.
Bọn họ nhận lương thấp, làm tối mắt tối mũi, đây là hiện trạng trước mắt.
Nhìn báo cáo của Đoạn Chấn Lâm, lại nghe ý tưởng của hai người.
Trương Nhất Phàm liền trong lòng nắm chắc, chỉ cần Tùng Hải, Song Giang, cùng với Vĩnh Lâm, Đông Lâm, không làm theo những người gây rối, đến lúc đó chính mình có thể mượn ví dụ từ Song Giang, Tùng Hải, đưa vài tấm gương, cho bọn họ thấy uy phong.
Trương Nhất Phàm nói:
- Các người hoàn thiện phương án hơn nữa, cố gắng làm cho bọn họ không phản bác lại được.
Nghe hắn nói lời này, Lâm Đông Hải biết ý tưởng Trương Nhất Phàm, trong lòng nói, lúc trước mình không có nhìn nhầm, Trương Nhất Phàm là người có năng lực thực sự.
Kỳ thực, ban ngành này một khi được thành lập, có người sẽ mượn cơ hội để thăng quan phát tài, nhưng người thật sự làm việc, vẫn là lao động thời vụ.
Lâm Đông Hải luôn nghĩ, Trương Nhất Phàm muốn đem việc này làm thật, thực thi hoàn toàn xuống dưới, chỉ sợ bằng năng lực một Phó chủ tịch tỉnh, vẫn chưa đủ. Trừ phi hắn có thể lên chức, chỉ có lên chức, ngồi ở vị trí số một, tình hình sẽ khác.
Buổi tối, Trương Nhất Phàm mời hai người ăn cơm, hắn liền nhân cơ hội này, cũng mời Lý Hồng và Lâm Uyển.
Lý Hồng từng là Chủ tịch thành phố Song Giang, cô và cấp dưới Đoạn Chấn Lâm ôn chuyện, hiểu biết một chút tình huống Song Giang, cũng là cơ hội tốt.