Quan Gia

Chương 811 : Tranh nhau ôm bom

Ngày đăng: 01:30 20/04/20



Quan Gia

Tác Giả: Bất Tín Thiên Thượng Điệu Hãm Bính

-----oo0oo-----

Chương 811: Tranh nhau ôm bom

Nhóm dịch: PQT

Sưu Tầm By DoctorCrazy --- 4vn.eu



Hương vị của cua được lựa chọn kỹ càng cực ngon, mọi người đều cảm nhận được.

Đào Tiếu Bình mau chóng gắp cua cho Lưu Vĩ Hồng, thấy Lưu Vĩ Hồng thích ăn gạch cua liền gắp bỏ vào cái dĩa nhỏ trước mặt Lưu Vĩ Hồng.

Trình Sơn nhìn thấy liền nói nhỏ với vẻ hâm mộ:

- Nhị ca này, anh thật là có mắt…

Lúc trước, Nhị ca đối với các nữ diễn viên của hắn đều dường như không nhìn thấy, duy chỉ chú ý mỗi Đào Tiếu Bình. Hiện tại xem ra quả là có đạo lý. Đào Tiếu Bình chẳng những là mẹ hiền vợ đảm trên màn ảnh, mà trong cuộc sống cũng dịu dàng tận xương tủy.

Lưu Vĩ Hồng lấy làm lạ nói:

- Liễu Như Yên không dịu dàng với cậu sao?

- Này, đừng nói nữa, cô ta chỉ là tham…

Trình Tam bèn lắc đầu thở dài, nhưng có thể nhận ra, thằng nhóc này tuy than thở nhưng lộ ra vẻ cưng chiều hết mực.

Lưu Vĩ Hồng chỉ cười không nói. Có thể có một cô gái giữ được lòng Trình Tam tất nhiên là chuyện tốt. Liễu Như Yên chỉ có ham chơi một chút, đó là bản tính phụ nữ mà, không có tật xấu gì khác.

Hồ Ngạn Bác nói:

- Anh Lý, nghe nói anh muốn đến Bắc Kinh làm ăn?

Trước khi đến Bắc Kinh lần này, Lưu Vĩ Hồng đã nói qua điện thoại với mấy tên này về ý định của Lý Hâm khi đến đây, sau khi uống vài chén rượu, không khí nóng lên, Hồ Ngạn Bác liền hỏi đến.

Lý Hâm mỉm cười nói:

- Đúng vậy, kinh tế Sở Nam không phát triển bằng Bắc Kinh, tôi đến đây xem có đường nào không.

Mấy người Hồ Ngạn Bác đều mỉm cười. Dù kinh tế Sở Nam không phát triển sôi động cũng là một tỉnh, cha anh ta lại là Chủ tịch tỉnh, sao anh ta có thể kinh doanh không được? Nhưng mọi người đều hiểu rõ mục đích thật sự của Lý Hâm lần này lên Bắc Kinh, mấy người Hồ Ngạn Bác đều chấp nhận sâu sắc.

Thay đổi Bí thư Tỉnh ủy vẫn phải cần một chút cẩn trọng.

Lưu Vĩ Hồng ăn một chút gạch cua, nói:

- Lúc này, anh Lý muốn khai thác bất động sản ở Bắc Kinh, phát triển công ty, mấy anh em bàn bạc một chút, chuyện này có thể làm hay không?

Bí thư Lưu nói một câu khách sáo, trong lòng hắn rất rõ về xu thế bất động sản ở Bắc Kinh hai mươi năm sau.

Trình Sơn lập tức hét lên:

- Có thể chứ, sao lại không thể? Cách đây không lâu, Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu đều muốn làm công ty bất động sản, nghe nói đang bắt đầu làm khu chung cư, kinh doanh rất khá. Lúc cái chung cư ấy còn trên bản vẽ thì người đưa đơn đặt hàng đã nối liền không dứt. Khi chưa bắt đầu thi công thì đã thu được tiền rồi. Ha ha…anh Lý thật tinh mắt, hiện tại kinh doanh bất động sản ở Bắc Kinh là bắt rùa trong chảo, chắc chắn sẽ kiếm được tiền.

Lưu Vĩ Hồng cũng khá kinh ngạc:

- Cung Bảo Nguyên và Hồ Thiên Hậu định mở công ty bất động sản ở Bắc Kinh à?

Trong trí nhớ của hắn, Cung Bảo Nguyên chỉ phát triển ở Minh Châu, Bắc Kinh không phải là món ngon của y.

Lần này không ngờ lại muốn kinh doanh bất động sản ở Bắc Kinh, có lẽ nguyên nhân là Hồ Thiên Hậu. Đầu năm nay, dượng cả Hồ Phấn Cường của Lưu Vĩ Hồng được triệu hồi về đơn vị cũ, đảm nhiệm chức phó Tổng giám đốc thường trực, nắm vững vị trí nhân vật số hai, xem như cũng có chút quyền lực, Hồ Thiên Hậu lại càng có khí thế. Cung Bảo Nguyên là bạn tốt của Hồ Thiên Hậu, đối nhân xử thế thường nói đến nghĩa khí, Hồ Thiên Hậu muốn kinh doanh bất động sản ở Bắc Kinh, Cung Nguyên Bảo tất nhiên phải ủng hộ. Hơn nữa, hiện tại Cung Nguyên Bảo không phải là tiểu Cung lúc trước, theo Kim Thu Viên thì địa vị càng được củng cố, giá trị của Cung Nguyên Bảo cũng tăng cao, chính thức trở thành con ông cháu cha có máu mặt ở Bắc Kinh, đám con ông cháu cha bình thường, có gặp đều phải cung kính gọi là “anh Bảo”.

- Đúng vậy, Nhị ca, đó quả thật là tay không bắt giặc, chỉ cần có một lô đất, quảng cáo lên là thành tiền, về mặt tài chính thì hoàn toàn không có vấn đề gì, ngân hàng cũng cho vay trước.

Trình Tam nói rất hăng hái.

Lý Hân mỉm cười nói:

- Tam công tử, ngân hàng thì giờ cũng còn được, sau này sẽ mệt hơn. Phó Thủ tướng Hồng đối với ngân hàng ngày càng chặt chẽ.

Trình Sơn vung tay lên, không hề để tâm, nói:

- Ha ha…anh Lý, không phải chuyện này. Phó Thủ tướng Hồng cho dù nghiêm quản ngân hàng thì tiền trong ngân hàng vẫn phải chạy ra, bằng không ông ta để tiền trong nhà cho chết à? Ngành bất động sản tốt như vậy, ngân hàng không cho vay thì cho ai vay đây?

Đám người Hồ Ngạn Bác liền gật đầu phụ họa.

Đừng cho rằng Trình Sơn không có hứng thú với chính trị, ánh mắt kinh doanh của anh ta cũng rất độc đáo, những lời trên quả là có lý. Đương nhiên, bất động sản tiêu thụ tốt là một chuyện, quan hệ tốt đẹp với ngân hàng bị phá hỏng lại là chuyện khác. Nhưng điều này không làm khó được Trình Sơn, anh ta cũng có biện pháp. Riêng các nam nữ diễn viên dưới tay anh ta thì cũng đã rất ít lãnh đạo ngân hàng có thể chống đỡ được.

Đám anh em này của Lưu Vĩ Hồng, cho dù trà trộn trong thể chế hay trong giới kinh doanh đều rất có năng lực, rất có bản lĩnh.

Lý Hâm cười nói:

- Có lý lắm.

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Chú ba, mấy chuyện tin tức giao cho chú. Mấy ngày này, chú đi dạo cùng anh Lý, nếu cảm thấy có miếng đất nào thích hợp thì cứ đem đến.

- Dạ được, giao cho em đi.

Trình Sơn sảng khoái bằng lòng. Ở Bắc Kinh lúc này, đời sau khó thể sánh bằng. Đất tốt còn rất nhiều, hơn nữa, như lời Trình Sơn vừa nói, phương diện tài chính không thành vấn đề, đúng là chuyện kinh doanh một vốn bốn lời.

Lưu Vĩ Hồng nói:

- Công ty bất động sản này của anh Lý, tôi lo rằng tiền hơi ít…chú ba, tôi còn chút tiền lãi ở chỗ chú? Đem ra đây, quăng hết vào công ty bất động sản của anh Lý đi, cứ viết tên Tiếu Bình, cho cô ấy toàn quyền đại diện.

- Được, tiền này giao cho Tiếu Bình, hoàn toàn có thể yên tâm. Cô ấy sẽ không xài tiền của anh vô tội vạ.

Trình Sơn đĩnh đạc nói.

Khuôn mặt xinh đẹp của Đào Tiếu Bình đỏ lên. Nhưng lời nói của Trình Sơn không phải là khen quá. Trong đoàn phim, cô được mọi người rất tôn trọng, ngoại trừ bảng hiệu của Lưu Nhị Ca, rất nhiều phẩm chất tốt đẹp của Đào Tiếu Bình cũng là nguyên nhân mà cô được mọi người trọng. Những tật xấu của vài diễn viên trẻ tuổi không thể tìm thấy nơi cô, sau khi cô thành danh cũng khá mộc mạc, không hề xa hoa.

Hồ Ngạn Bác cười nói:

- Chú ba, nói bậy bạ gì đó? Đó là chuyện riêng của Nhị Ca. Nhị Ca để cho người trong nhà phung phí, chú có lo được không?

Mọi người ngồi trong bàn đều cười ha hả.

Khuôn mặt xinh đẹp của Đào Tiếu Bình đỏ bừng, tự nhiên đứng bật dậy, nói với Lý Hâm:

- Anh Lý, em kính anh một ly, về sau xin anh chiếu cố cho.

Nếu Lưu Vĩ Hồng đã nói vậy, sau này cô chính là cổ đông của công ty bất động sản Lý Hâm. Lý Hâm và Lưu Vĩ Hồng là bạn bè, nghi thức này phải có.

Lý Hâm và cô cụng ly, cười nói:

- Tiếu Bình, đừng khách sáo. Cô cứ lo cho Vĩ Hồng làm ông chủ cho tốt đi.

Lưu Vĩ Hồng cũng không yêu cầu đám người Hồ Ngạn Bác gia nhập cổ phần công ty bất động sản của Lý Hâm. Mấy người này đầu có phương pháp của họ, không cần Lưu Vĩ Hồng quan tâm. Muốn gia nhập cổ phần hay không họ tự quyết định.

Tuy Trình Sơn luôn mồm nói uống tiếp uống tiếp, không say không về, nhưng cũng chỉ là ý muốn thôi. Lưu Vĩ Hồng, Trình Huy, Cao Thăng không thích rượu lắm, uống năm sáu ly đã nghiêng ngã rồi.

Chủ yếu là nói chuyện phiếm.

Trình Huy ăn cái càng cua, nói:

- Nhị Ca, dường như Sở Nam giờ rất náo nhiệt? Anh kiện tụng với người ta hả?

Lưu Vĩ Hồng “làm lọan” ở Sở Nam, vươn dài bàn tay, phá án ở thị xã lân cận, đã sớm lan truyền ở Bắc Kinh. Vương Chấn Bang, Hạ Cạnh Cường, Lưu Vĩ Đông, Lưu Vĩ Hồng, và vài tên con ông cháu cha luôn là đề tài bàn luận ở Bắc Kinh.

Đừng nhìn thấy đám con ông cháu cha này thuộc danh gia vọng tộc trong thể chế dường như bị xem nhẹ, cảm thấy bọn họ tự mình chuốc lấy cực khổ, không hiểu hưởng thụ cuộc sống, cực kỳ chú ý, chĩa mũi dùi vào đám người Lưu Vĩ Hồng.

Về nguồn gốc, Lưu Vĩ Hồng là con cháu quý tộc có thực lực thật sự, mới có thể là rường cột trung kiên. Giai đoạn hiện nay, những gia đình có thế hệ trước khỏe mạnh, đời thứ ba lại quật khởi như vậy không đáng để chú ý lắm. Nhưng theo dòng thời gian, thế hệ nguyên lão mất đi, vận mệnh chính trị của quốc gia tất nhiên phải xảy ra những thay đổi lớn. Đám con ông cháu cha muốn tiếp tục hưởng thụ tất cả đặc quyền, trong đám họ phải có một người nổi lên. Nếu không có ngôi sao chính trị mới như Lưu Vĩ Hồng nắm giữ quyền lực trung ương, một ngày nào đó, toàn bộ giai tầng đều khó thể chống đỡ, tất nhiên dần dần sẽ tiêu vong.

Không có quyền thế chống đỡ cho phú quý thì khó được lâu dài. Từ cổ chí kim, trong nước hay nước ngoài đều là như vậy.

Vì thế, họ chú ý đến đám người Lưu Vĩ Hồng, cũng có lý của họ.

Lưu Vĩ Hồng cười, khoát tay nói:

- Công tác cơ sở luôn có người muốn kiện cáo. Cậu ở văn phòng trung ương, cũng không phải lên tòa như thế sao, chẳng qua không làm ầm ĩ như thế thôi.

Trình Huy khẽ mỉm cười nói:

- Về lý là như vậy, nhưng hiện nay rất mẫn cảm. Phải có người nhân cơ hội đẩy anh một phen, chuyện này đúng là giành nhau ôm bom rồi.

Hai hàng lông mày của Lý Hâm âm thầm khẽ giương lên, trong mắt hiện lên một chút sửng sốt.

Đừng thấy Trình Huy tuổi còn nhỏ, đã hai mươi bốn tuổi rồi, nhìn đúng điểm mấu chốt của vấn đề. Không ở Sở Nam nhưng lại nhìn rõ tình hình quan trường Sở Nam. Người anh em ở Bắc Kinh này của Lưu Vĩ Hồng quả là không thể xem thường, rất có năng lực.

Không đợi Lưu Vĩ Hồng trả lời, Hồ Ngạn Bác đã vung tay lên nói:

- Tranh ôm bom thì tranh ôm bom. Nhị Ca, anh có quyết định làm không? Nếu anh hạ quyết tâm, em cùng anh đi tranh ôm bom, thế nào?

Mặt Hồ Ngạn Bác đỏ hồng, rõ là hơi say, nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo, không phải nói chuyện lung tung. Nghĩ đến những lời anh ta mới nói, có thể là muốn làm thì làm.

Lưu Vĩ Hồng cười ha hả nói:

- Được, nếu thật là cậu có ý này, thì chính cậu cứ tranh thủ đi.

- Được, nói vậy là được rồi.

Hồ Ngạn Bác hơi phấn khích.

Hai hàng lông mày của Trình Huy giãn ra, nói:

- Nhị Ca, nghe nói Lưu Bân cũng đi Hạo Dương phải không?

Trình Huy và Lưu Bân trước kia xem như là bạn bè. Quanh Lưu Vĩ Hồng không đông người nhưng ôm rất chặt, khá đồng lòng.

Lưu Vĩ Hồng đưa mắt nhìn cậu ta, khẽ vuốt cằm.

Trình Huy không cần phải nói thêm nữa, không thể nghi ngờ, chắc chắn Nhị ca đã hiểu rõ ý cậu ta.