Quân Giáo Sinh

Chương 117 : Trung tá Knox

Ngày đăng: 10:09 18/04/20


Khu nhà trọ Học viện St. Romia, phòng C017.



Eileen lấy ra một bộ quân trang màu đen mới tinh từ trong tủ quần áo đưa cho người đàn ông phía sau, trung tá Knox mặt không chút thay đổi nhận lấy quân phục từ trong tay vợ mình, một bên thay quần áo, một bên thấp giọng hỏi. “Tập huấn buổi sáng như thế nào?”



Eileen mỉm cười nói. “Học viên hệ chỉ huy năm nay, tố chất tốt hơn rất nhiều so với năm ngoái, có hai học viên rất đặc biệt, trúng tuyển với số điểm tuyệt đối, trong đó một người lại là Beta.”



Ngón tay đang thắt nút áo của Knox hơi hơi dừng một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Eileen. “Điểm tối đa? Tên là gì?”



Eileen trả lời. “Caesar, còn có Lâm Viễn.”



“À, hiệu trưởng đã nói qua với anh, Caesar chính là tứ hoàng tử, mấy đề thi kia chắc hẳn rất đơn giản đối với cậu ấy, đạt điểm tối đa cũng là chuyện bình thường, ngược lại là Lâm Viễn….” Knox như có chút đăm chiêu tạm dừng một lát. “Em nói cậu ta là Beta?”



Eileen gật gật đầu. “Trên tư liệu viết là Beta, kết quả kiểm tra chất dẫn dụ trong máu cùng với khí tức trên người cậu ta, cũng đều thuộc về Beta.”



Knox nhẹ nhàng nhíu mày lại.



Eileen thấy hắn nhíu mày, nhịn không được hỏi. “Có phải anh… Nghĩ tới tướng quân hay không?”



Knox trầm mặc không đáp.



Eileen nhẹ giọng nói. “Hồi đó khi tướng quân nhập học, cũng đạt thành tích tối đa, cũng là Beta, chỉ là rất nhiều năm sau chúng ta mới biết được, ngài đã tiêm vào thuốc ức chế….”



“Thuốc ức chế đã bị cấm dùng từ lâu rồi.” Knox thấp giọng cắt lời cô. “Người bình thường có tiền cũng không thể mua nổi thuốc ức chế, hơn nữa, hiện nay khi nhập trường các học viên đều phải tiến hành kiểm tra huyết thanh, hoàn toàn không có khả năng tiêm thuốc ức chế trà trộn vào được trường quân sự, sự việc năm đó sẽ không tái diễn nữa.”



Nhớ tới người kia, trong mắt Knox đột nhiên lóe lên tia đau đớn.



Năm đó, nếu bản thân có thể kiên quyết ngăn Rawson lại, không để hắn tiến vào nhà tù, liệu kết cục có khác đi không? Tướng quân sẽ không bởi vì không cam tâm bị giam lỏng bên người Rawson sinh con dưỡng cái mà lén lút điều khiển cơ giáp trốn khỏi thiên hà Cepheus, kết quả lại bỏ mạng trong một mảnh phế tích, xương cốt cũng không còn.



Nếu lúc ấy ngăn cản Rawson, tướng quân sẽ tự tra tấn mình đến chết trong nhà tù ? Hay sẽ có thể dùng ý chí kiên cường vượt qua kỳ phát tình, sau đó bị nhốt trong ngục giam Quân bộ cả đời?



Cho dù là kết cục nào, đều quá mức tàn nhẫn đối với người đó.



Knox chỉ biết, là phó quan, hắn đã không thể hoàn thành quân lệnh cuối cùng mà tướng quân giao cho hắn.



— Hắn đã phụ sự tín nhiệm của tướng quân.



Sau khi quân đoàn Ám Dạ bị cưỡng chế giải tán, Rawson từng mời Knox đến quân đoàn Vinh Quang nhậm chức, nhưng lại bị Knox dứt khoát cự tuyệt. Hắn mang theo vợ là Eileen cùng nhau tới trường quân sự, làm một huấn luyện viên bình thường, không quan tâm tới việc của Quân bộ nữa.



Cuộc sống mấy năm nay quá mức yên bình, Knox đã gần như quên mất cái cảm giác khẩn trương kích thích, nhiệt huyết sôi trào của năm đó khi theo tướng quân Lăng Vũ lao vào tiền tuyến, xung phong giết địch.



Knox thở sâu, tiếp tục cài nút áo cuối cùng trên quân trang của mình.



Eileen trầm mặc một lát, mới thấp giọng nói. “Có lẽ là em suy nghĩ nhiều, nhưng bộ dạng đứa nhỏ Lâm Viễn này có điểm rất giống ngài.”



— Cũng là làn da trắng nõn, tóc đen, đôi mắt trong veo, cũng có ánh mắt tràn đầy tự tin và kiên định.



Nhưng bất đồng là, trên mặt Lâm Viễn luôn tràn đầy tươi cười, bộ dáng sáng sủa lạc quan của một thiếu niên mười tám tuổi đầy sức sống, còn Lăng Vũ năm đó lại rất trầm mặc, luôn luôn độc lai độc vãng, không thích tiếp cận người khác.



Tuy rằng tính cách chênh lệch rất nhiều, nhưng Eileen vẫn có cảm giác có thể nhìn thấy bóng dáng của tướng quân từ trên người Lâm Viễn. Có lẽ bởi vì cùng là người châu Á, trên người bọn họ có những đặc thù rõ rệt của người da vàng, ánh mắt đen láy trong veo giống như hắc diệu thạch thuần khiết nhất dưới ánh mặt trời.



Thấy Knox xoay người chuẩn bị rời đi, lúc này Eileen mới hồi phục tinh thần, nhanh chóng đuổi kịp bước chân hắn.




Vỏ sò đồng học, rốt cuộc là tôi đắc tội cậu ở chỗ nào…….



Hận thù thu được cũng quá lớn đi, lại đem cừu hận của Alpha đều kéo tới đây!



Cảm giác được nhóm Alpha chung quanh đồng loạt bắn tới các loại ánh mắt oán hận, chán ghét, khinh bỉ, không phục, Lâm Viễn thật muốn cuộn mình thành quả cầu lông giống như Hobbit, vùi xuống dưới đất cho xong.



Knox gật gật đầu với Becker, quay người nói. “Lâm Viễn, bước ra khỏi hàng!”



Bị huấn luyện viên gọi tên, Lâm Viễn đành phải trưng vẻ mặt nghiêm túc chạy chậm đến trước đội ngũ, đứng thẳng trước mặt Knox, tay đặt bên cạnh vành mũ, thực hiện một quân lễ tiêu chuẩn, âm thanh thanh thúy quyết đoán rõ ràng nói ra một chữ.



“Đến!”



Knox đột nhiên ngẩn ra.



Trong phút chốc, ông thậm chí có loại ảo giác, phảng phất như thời gian quay trở lại, về tới hai mươi tám năm trước.



Hai mươi tám năm trước, thời điểm tập huấn của hệ chỉ huy quân sự khóa 570, cũng là trong nháy mắt bước ra khỏi hàng, người đó đã lập tức hấp dẫn tầm mắt của mọi người.



Thiếu niên người châu Á tóc đen mắt đen, tư thế đứng nghiêm tiêu chuẩn, quân lễ tiêu chuẩn, thanh âm vừa qua thời kỳ vỡ giọng thanh thúy dễ nghe, tuy rằng dáng người hơi gầy, nhưng hào quang tỏa ra trên người không hể thua kém bất cứ một Alpha cao lớn nào.



Chẳng trách Eileen đã nói thấy được bóng dáng tướng quân từ trên người đứa nhỏ này….



Giờ phút này, thậm chí đến trung tá Knox đã ở bên cạnh Lăng Vũ nhiều năm cũng thiếu chút nữa sinh ra ảo giác.



Knox trầm mặc một lát, mới mở miệng nói. “Lâm Viễn, để cậu đảm nhiệm vị trí đội trưởng, cậu thấy sao?”



Lâm Viễn lập tức hành lễ. “Rõ! Huấn luyên viên!”



Knox thâm trầm nhìn cậu. “Cậu không cần suy nghĩ một chút sao?”



Lâm Viễn ngẩng đầu lên, nghiêm túc mà kiên định nói. “Là quân nhân, tôi chỉ biết phục tùng mệnh lệnh của thượng cấp! Becker đồng học đề cử tôi, huấn luyện viên muốn tôi làm đội trưởng, tôi sẽ dùng hết khả năng, tuyệt đối không khiến mọi người thất vọng!”



Knox trầm mặc nhìn thiếu niên trước mặt.



Đúng vậy, làm một quân nhân, nhận được mệnh lệnh của thượng cấp thì phản ứng đầu tiên là phục tùng, tuyệt đối phục tùng.



Tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, đây cũng là lời tuyên thệ vô cùng quan trọng của quân đội.



Nhất là ở trên chiến trường, khi thượng cấp hạ mệnh lệnh lại càng không thể có chút nghi ngờ và do dự nào, bởi vì rất có thể chính một giây do dự kia, cũng đủ để quân địch bắn nổ tung cậu và chiến hữu thành từng mảnh.



…… Lâm Viễn làm được điều này, bất kể cậu có muốn làm đội trưởng hay không.



Trước mặt là thiếu niên có đôi mắt đen láy trong veo, giờ phút này, trong đôi mắt đó không có chút cảm xúc do dự hay không cam tâm, chỉ còn lại tự tin và kiên quyết.



— Học viên hệ chỉ huy, cần phải có tác phong dứt khoát, không dây dưa lằng nhằng như vậy!



Knox đột nhiên hoảng hốt nhớ tới: Nếu năm đó tướng quân Lăng Vũ không phải vì cá tính quật cường mà lén lút trốn khỏi nhà Rawson, bỏ mạng trong những mảnh phế tích kia, như vậy, con của ngài và Rawson, cũng có thể giống như Lâm Viễn bây giờ, ở độ tuổi mười tám rực rỡ nhất.



Hết chương 17.