Quân Giáo Sinh

Chương 239 : Xuất phát

Ngày đăng: 10:09 18/04/20


Cuộc khảo hạch quân huấn thường niên sau trận thi đấu cơ giáp, đối với những người nghiêm túc tham gia tập luyện mà nói hoàn toàn không có bất cứ khó khăn nào, lần khảo hạch này số lượng tân sinh thông qua đạt tới 100%. Nguyên bản sau khi vượt qua cuộc khảo hạch sẽ chính thức lên lớp, nhưng mà, năm nay đúng dịp 600 năm thành lập đế quốc Lacey, thủ đô của thiên hà Cepheus sắp cử hành đại lễ chúc mừng, toàn bộ những người sinh sống trên các tinh cầu thuộc phạm vi chính quyền đế quốc đều được nghỉ 10 ngày.



Mười ngày nghỉ này, đối với các học viên mà nói không thể nghi ngờ chính là cơ hội được nghỉ ngơi hiếm có. Rất nhiều học viên vừa lúc có thể về nhà thăm cha mẹ, hoặc là đi đến nơi khác du ngoạn.



Nhưng mà, đối với Lâm Viễn và Caesar mà nói, 10 ngày nghỉ này mỗi một phút đều trở nên vô cùng quý giá.



— Bởi vì bọn họ cần phải đến thủ đô của thiên hà Cepheus trước khi tập huấn trận đấu bắt đầu.



Khác với thi đấu trong nội bộ trường, trận chung kết toàn quốc là thi đấu đoàn thể theo đơn vị trường học, phân ra thành thi đấu chướng ngại, thi đấu áp lực, thi đấu chiến lược cùng với quyết đấu đoàn thể cuối cùng, mỗi hạng mục đều có tiêu chuẩn chấm điểm cho từng người. Thi đấu đoàn thể không chỉ có yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc đối với năng lực cá nhân của mỗi vị tuyển thủ, mà còn chú trọng đến sự phối hợp giữa đoàn thể, những trường học đến dự thi phải tới tập huấn ở thủ đô trước trận đấu ba ngày cũng là quy định của hiệp hội cơ giáp.



Lần này huấn luyện viên mang đội đến thiên hà Cepheus vẫn như trước là trung tá Knox.



Sáng ngày 27 tháng 2, trung tá Knox triệu tập mười học viên đứng đầu đến, ngữ khí nghiêm túc nói. “Trận chung kết toàn quốc là lấy thi đấu đoàn thể theo đơn vị trường học, nhớ kỹ, từ giờ trở đi các cậu chính là một tập thể, một người vinh quang cả đội vinh quang, một người tổn hại thì cả tập thể đều tổn hại! Trường học chúng ta đã bốn năm liên tiếp lấy được quán quân thi đấu toàn quốc, cúp quán quân năm nay cũng tuyệt đối không được để vuột mất! Hi vọng các cậu sẽ tín nhiệm lẫn nhau, phối hợp cùng nhau, phát huy được cao nhất khả năng của trường học chúng ta!”



Mọi người lập tức nghiêm túc nói. “Rõ! Huấn luyện viên!”



Knox gật gật đầu. “Sáng sớm ngày mai đúng 7 giờ đến tập hợp ở cổng trường học, tôi sẽ dẫn các cậu đến thủ đô tiến hành tập huấn ba ngày trước trận đấu, để các cậu có thể hiểu rõ quy tắc thi đấu. Sau khi đến thủ đô, việc ăn ở của các cậu đều là do hiệp hội cơ giáp thống nhất sắp xếp, nếu muốn gặp bạn bè gì đó hoặc tới nơi nào chơi, phải đến xin phép tôi.”



Knox dừng một chút, ánh mắt lợi hại theo thứ tự đảo qua trên mặt mười học viên. “Đã hiểu rõ chưa?”



Mọi người lập tức cao giọng đáp trả. “Hiểu rõ, huấn luyện viên!”



***



Trên đường trở lại ký túc xá, Lâm Viễn có chút nghi hoặc hỏi. “Caesar, vị cao thủ trước kia chỉ dạy cho tôi là học trưởng Leo sao?”



Vừa rồi thời điểm tập huấn Lâm Viễn đã cẩn thẩn quan sát cả mười học viên đứng đầu toàn trường, năm ba hệ điều khiển cơ giáp có ba người, hai nam một nữ, trong đó có một nam sinh tên là Ace thanh âm nhu hòa, một nam sinh khác tên là Leo thanh âm có chút trầm thấp. Lâm Viễn cùng vị cao thủ thần bí kia mỗi lần đều đối thoại qua cơ giáp, bởi vậy cũng không thể xác định được giọng thật của đối phương đến cùng là như thế nào.



Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có học trưởng Leo là phù hợp nhất.



Nhưng kỳ quái là, Leo giống như không biết mình? Lâm Viễn chủ động hướng hắn cười, hắn cư nhiên thờ ơ?



Caesar quay đầu đối diện với ánh mắt tràn đầy hoang mang của Lâm Viễn, nhịn không được mỉm cười giải thích. “Không phải Leo. Cậu trước hết đừng nóng lòng, vị cao thủ kia không có tham gia thi đấu, nhà hắn ở tại thủ đô của thiên hà Cepheus, chờ chúng ta đến thủ đô rồi, hắn sẽ mời cậu ăn cơm.”



Lâm Viễn hưng phấn mà gật gật đầu. “Nga, nguyên lai là như vậy!”



Trách không được lúc thi đấu vẫn có cảm giác không thích hợp, vị cao thủ thần bí kia lợi hại như vậy, nhưng trên sân thi đấu lại không thấy tuyển thủ nào có trình độ cao như thế, nguyên lại là hắn không có dự thi, bằng không quán quân khẳng định sẽ là hắn.



Nghĩ thông suốt điểm này, Lâm Viễn cũng không hoang mang nữa, sau khi đến ký túc xá lập tức trở lại phòng ngủ đi tắm.



***



Bên trong phòng khách, Brian đang mở màn hình siêu thanh lớn xem phim truyền hình, lần này là một bộ phim về đề tài khoa học viễn tưởng, diễn các loại ân oán tình cừu, báo thù lẫn nhau. Caesar đi đến ngồi xuống bên cạnh y, hỏi. “Tôi cùng Lâm Viễn sáng mai xuất phát đi thủ đô, mười ngày nghỉ này cậu có sắp xếp gì không?”



Brian nói. “Ngày mai tôi cũng trở về, qua hai ngày nữa chính là đại thọ hai trăm tuổi của ông nội, toàn bộ người trong gia tộc Birch chúng tôi đều phải tham dự.”



Aston lão tiên sinh đại thọ hai trăm tuổi, không chỉ toàn bộ người trong gia tộc Birch bắt buộc phải có mặt, ngay cả hoàng thất cũng đều gửi quà mừng.



Hoàng thúc của Caesar gả cho tiểu nhi tử Drew của Aston tiên sinh, sinh hạ ra đứa con độc nhất Brian. Hoàng tộc cùng gia tộc Birch qua lại mật thiết, không chỉ là do quan hệ họ hàng sau khi thành thông gia, mà còn vì Aston tiên sinh là chuyên gia cơ giáp số một số hai của đế quốc, danh tiếng ở trong toàn đế quốc thậm chí còn vượt qua các đại tướng quân của Quân bộ.



Cơ giáp cấp S của bệ hạ, vương tử Caesar, nguyên soái Rawson đều là do ông chế tạo, nhưng cơ giáp của tướng quân Drew, con trai ruột của ông thì ông lại hoàn toàn không để ý tới. Tính tình lão tiên sinh vô cùng cổ quái, chỉ chế tạo cơ giáp cho những người mà mình thấy thuận mắt. Đã hai trăm tuổi mà thần thái vẫn sáng láng, cả ngày vùi đầu nghiên cứu linh kiện, đồ đệ không nhiều nhưng đều là các cao thủ….



Sinh nhật của một vị lão tiền bối đức cao vọng trọng như vậy, có thể nghĩ đến tình hình lúc đó nhất định sẽ có nhiều náo nhiệt.



Hai người đang trò chuyện, Snow cũng trở về.



Brian vội vàng đứng dậy đi đến trước mặt cậu, hỏi. “Snow, mười ngày này cậu có dự định gì?”



Snow ngữ khí bình thản nói. “Không có dự định gì.”



Brian gãi gãi đầu. “Tôi muốn về nhà một chuyến, có lẽ sẽ không thể ở cùng cậu.”



Snow nói, “Không sao.”



Dứt lời, cậu liền xoay người trở lại phòng ngủ của mình, đóng cửa thản nhiên đi tắm.



Brian có chút mất mát trở lại ngồi xuống trên ghế sô pha, quay đầu về phía Caesar nói. “Kỳ thật tôi rất muốn mang Snow về thủ đô chơi vài ngày, nhưng mà, lần đại thọ này của ông nội, mấy nhóm cô dì chú bác thân thích linh tinh của tôi đều đến ở đó, tôi với Snow ở cùng một chỗ vạn nhất bị người khác thấy, ngược lại sẽ gây bất lợi đối với cậu ấy…..”



Caesar hiểu rất rõ tâm sự của Brian, gật gật đầu nói. “Cậu không mang theo cậu ấy đi là đúng. Chung quy quan hệ của các cậu hiện tại cũng không thích hợp để công khai cùng người nhà, toàn bộ thành viên gia tộc Birch tụ họp, dẫn cậu ấy đến trong tình hình này tuyệt đối là tự tìm phiền toái.”



Brian trầm mặc một lát. “Nhưng mà, cậu cùng Lâm Viễn đi tham gia thi đấu, tôi cũng phải về nhà, chúng ta đều đi, trong ký túc xá không phải chỉ còn một mình cậu ấy sao?”



Snow vốn cá tính lãnh đạm không có bạn bè gì, bạn cùng ký túc xá đi hết sạch chỉ để lại một mình cậu, vừa nghĩ đến cậu phải một mình chờ đợi trong căn phòng trống trơn suốt cả mười ngày, ngay cả một người để nói chuyện cũng không có, Brian liền cảm thấy vô cùng đau lòng. (sến quá =)))
Lâm Viễn hưng phấn mà nói. “Vậy được rồi! Liền hẹn buổi tối ngày mai đi! Cảnh đêm ở thủ đô tôi cũng rất muốn đi xem! Hơn nữa, ở thủ đô hẳn là có rất nhiều thức ăn tôi chưa từng ăn qua…..”



Cậu quả nhiên là vô cùng hứng thú với thức ăn.



Nhìn bộ dáng hưng phấn của Lâm Viễn, ánh mắt Caesar cũng không khỏi trở nên ôn nhu. “Yên tâm đi, tôi sẽ dẫn cậu đi ăn đặc sản của tinh cầu Rumsfeld. Cậu đi thu xếp hành lý trước đi, xếp xong thì ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải đi sớm.”



Lâm Viễn lập tức gật đầu nói. “Ân, ngủ ngon!”



Sau khi xoay người trở lại phòng ngủ, Lâm Viễn bắt đầu vội vàng thu xếp hành lý.



Đội dự thi cần ở lại thủ đô trong một tuần, một tuần này ăn ở đều là do trường học thống nhất sắp xếp, Lâm Viễn cũng không mang gì nhiều, tùy tiện đem theo vài bộ quân áo để thay, sau đó mở ngăn kéo lấy lọ thuốc kia.



Thời điểm mở ngăn kéo lại phát hiện, trong ngăn kéo cư nhiên rỗng tuếch……



Lâm Viễn nhất thời cứng ngắc tại chỗ.



…… Thuốc của ta đâu?????!!!!!!



Lâm Viễn sửng sốt một chút, còn tưởng rằng chính mình xuất hiện ảo giác, nhìn kỹ, phát hiện trong ngăn kéo đích xác là chẳng có thứ gì.



Bởi vì tầm quan trọng của lọ thuốc này, cậu vẫn luôn đem thuốc khóa ở trong ngăn kéo, mỗi ngày sau khi tắm rửa xong đều đúng hạn uống một viên. Vừa rồi sau khi uống thuốc xong, đúng lúc Caesar đến gõ cửa, Lâm Viễn chưa kịp khóa ngăn kéo lại, đã trực tiếp ra ngoài nói chuyện cùng Caesar.



Khi trở về lại không thấy thuốc?



Đừng đùa! Rõ ràng sau khi uống xong đã đặt lại a, tại sao lại đột nhiên không có?



Lâm Viễn nghi hoặc cẩn thận tìm kiếm ở trong ngăn kéo, tìm thật lâu vẫn không thấy dấu vết của lọ thuốc kia, trái lại là ở trong ngăn kéo bên cạnh, phát hiện một sợi lông màu trắng thuần.



“……. Hobbit! Đi ra cho tao!”



Lâm Viễn ở trong phòng tìm sủng vật của mình.



Trong phòng không có, toilet cũng không có, kéo tủ quần áo ra, quả nhiên phát hiện Hobbit trốn ở bên trong.



Trong tay nó ôm cái lọ kia, đang vui vẻ vùi đầu ăn viên thuốc, miệng nhai không ngừng, nhai đến vô cùng thơm ngọt….



Lâm Viễn cực kỳ tức giận, trực tiếp bắt nó lại, đoạt lấy cái lọ trong tay nó, vừa nhìn, nhất thời cứng ngắc tại chỗ.



Đồ tham ăn này, trong thời gian ngắn như thế cư nhiên đem cả một lọ thuốc ăn hết?!



Lâm Viễn dùng lực vỗ vỗ đầu nó. “Hobbit! Ai cho mày ăn vụng? Đây không phải đồ mày có thể ăn!”



……. Ô ô, chủ nhân thực tức giận.



……. Chủ nhân rõ ràng biết ta chán ghét nhất là con người chụp đầu ta.



Hobbit có chút ủy khuất ngẩng đầu nhìn Lâm Viễn, nước mắt rưng rưng cơ hồ muốn khóc.



Lâm Viễn bất đắc dĩ, đành phải đem màn hình quang điện lớn bằng bàn tay đưa tới trước mặt nó, sắc mặt khó coi hỏi. “Mày vì sao lại muốn ăn vụng thuốc của tao? Vạn nhất đối với mày có tác dụng phụ thì làm sao?”



Hobbit nghi hoặc cúi đầu viết chữ. “Chủ nhân, cái kia không phải kẹo sao?”



Lâm Viễn. “……..”



Hobbit tiếp tục nghiêm túc viết. “Tôi đặc biệt xem qua, thấy mặt trên không có bất cứ dấu hiệu nào, trên cái chai cũng không có nhãn, nếu mà là thuốc thì khẳng định sẽ có nhãn hiệu đúng hay không? Đây là kẹo Lâm Diêu tỷ tỷ làm cho cậu đi? Lâm Diêu tỷ tỷ trước kia cũng đã làm qua loại kẹo màu trắng này, ăn rất ngon.”



Lâm Viễn. “……….”



Hobbit. “Nhìn cậu mỗi ngày đều ăn, tôi cũng muốn nếm thử xem nha…..”



Lâm Viễn. “…………”



— Đột nhiên có chút phân không rõ, nuôi một sủng vật như vậy đến cùng là tốt hay xấu.



Không sai, trù nghệ của chị rất tốt, ở tinh cầu Ryan mở một tiệm bánh ngọt, chị không chỉ làm các loại bánh ngọt cùng điểm tâm, làm kẹo cũng vô cùng tài năng, chị có thể sử dụng các loại nguyên liệu để tạo nên những loại kẹo có hương vị khác nhau đặt bán trong cửa hàng, lượng tiêu thụ cũng không tệ lắm. Hobbit trước kia lúc ở nhà, cũng thường xuyên ăn kẹo Lâm Diêu làm.



Hơn nữa, thuốc bác sĩ Fuente cho mình thật sự là đặt trong cái lọ trong suốt từng để kẹo, bên ngoài không có dán bất cứ nhãn hiệu nào….. Trách không được trước đây mấy lần mình uống thuốc, Hobbit lúc nào cũng ở bên cạnh ngóng trông chảy nước miếng, nó hiển nhiên là hiểu lầm, cho rằng đây là kẹo chị đưa mang đi…..



Tuy rằng không phải nó cố ý phạm lỗi, nhưng vấn đề là, thuốc bị đồ ngốc này lầm thành kẹo mà ăn, chính mình lúc đến thủ đô thi đấu, vạn nhất lại phát sinh căn bệnh kỳ quái thì phải làm sao bây giờ?!



Hết chương 39.