Quân Giáo Sinh

Chương 364 : Người nhà

Ngày đăng: 10:10 18/04/20


Trong ấn tượng của Brian, Snow lúc nào cũng lạnh lùng thản nhiên như vậy, độc lai độc vãng, không thích nói chuyện lại càng không thích cười, phảng phất như chuyện gì cậu cũng không để ý, người nào cậu cũng không để trong lòng. Thế nhưng giờ phút này, thiếu niên một mình trở về trong đêm khuya giá rét, trên người còn mang theo hơi lạnh của gió đêm, lại tựa như bắt lấy một sợi rơm cứu mạng, gắt gao dựa vào trong lòng mình.



Brian sâu sắc cảm nhận được đêm nay Snow có chút khác thường, sắc mặt của cậu tái nhợt, toàn thân lạnh lẽo, giống như vừa đi ra từ trong tủ lạnh, đến cả máu tựa hồ cũng sắp đông lại.



Nhìn bộ dáng thiếu niên đem mặt vùi vào trước ngực mình, Brian đau lòng muốn chết, lập tức cẩn thận vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của cậu, ôn nhu hỏi. “Cậu làm sao vậy? Gặp phải khó khăn gì, có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ giúp cậu nghĩ cách….”



Snow nhẹ nhàng lắc lắc đầu, siết chặt cánh tay, dựa toàn bộ thân mình vào lòng Brian, cảm nhận sự ấm áp truyền đến từ trước ngực y, lúc này mới thấp giọng nói. “Đừng nói gì, để tôi ôm một lát.”



Snow chủ động đưa ra yêu cầu “để tôi ôm một lát”, Brian thụ sủng nhược kinh, cứng ngắc tại chỗ, ngay cả tay chân cũng không biết nên thả chỗ nào.



Snow một đêm không trở lại, máy truyền tin cũng không kết nối được, Brian ngồi trong phòng khách đợi đến hơn nửa đêm, không nghĩ tới, chờ đến cư nhiên là Snow chủ động ôm….



Brian đứng ở chỗ đó, được Snow gắt gao ôm lấy, cảm giác chính mình thực sự là…. làm cái gì cũng đều đáng giá.



Loại xúc động muốn bảo vệ người này, nhất thời tràn ngập trong lồng ngực.



Brian không hề do dự, lập tức ôm chặt Snow, Snow yêu cầu “đừng nói”, Brian liền không nói, chỉ dùng hành động để biểu đạt sự đau lòng và quan tâm của mình.



Brian lấy ngón tay một lần lại một lần vuốt ve lưng cậu, dùng thân thể của mình, chậm rãi hâm nóng Snow đang lạnh như băng.



Cảm giác được vuốt ve thực thoải mái….



Snow nhịn không được trầm tĩnh lại, nhẹ nhàng nhắm hai mắt.



Trước đây, cậu rất thích ngồi trong lòng baba, baba cũng luôn xoa đầu cậu, vỗ lưng cậu thế này, như vậy cậu mới có thể an tâm đi vào giấc ngủ. Sau này baba đi mất, cậu một mình trải qua rất nhiều năm, lúc ngủ luôn có thói quen cuộn người lên, gắt gao quấn chặt mình trong chăn. Không ngờ lúc này, cậu lại có thể cảm nhận được loại ấm áp đã lâu không thấy, sự ấm áp đến từ Brian.



Trước đây, cậu luôn ở nhà chờ cha, chờ baba, chờ chú Ward, thế nhưng bọn họ đều không từ mà biệt.



Chỉ có Brian sẽ chờ cậu trở về.



Bởi vì Brian cố chấp chờ cậu như vậy, cậu đột nhiên lại không nỡ ra đi.



Trước kia tuổi còn quá nhỏ, cậu luôn luôn bất lực khi những người đó rời đi. Giờ đã trưởng thành, phần ấm áp khó có được này… Cậu muốn cố gắng quý trọng, muốn gắt gao nắm ở trong tay.



***



Udyr nằm mơ một giấc mộng rất dài.



Trong mộng là một mảnh tuyết lớn trắng xóa, toàn bộ thế giới chìm trong màu bạc tinh khiết, thời tiết cực kỳ rét lạnh, nhưng cũng vô cùng ấm áp.



Y nằm mơ thấy mình đang ở trong một ngôi biệt thự nhỏ, tựa hồ là nằm tại một tiểu trấn cách rất xa thành phố, cư dân xung quanh không nhiều, vô cùng yên tĩnh.



Trong mộng cảnh mơ hồ, có nam nhân đang đeo tạp dề ở trong bếp hầm canh, hương vị thơm nồng tràn ngập trong căn phòng, y thấy mình bước tới phía trước, nhẹ nhàng từ phía sau ôm lấy eo của nam nhân kia, đem cằm đặt lên vai người nọ, thấp giọng nói. “Đang làm món gì thế? Anh giúp em nhé….”



Người nọ mỉm cười đáp. “Đừng có không giúp được gì lại gây trở ngại, đi ra ngoài chờ.”



Udyr nhất quyết không tha ôm chặt lấy hắn, nụ hôn nóng rực hạ xuống cổ hắn.



Cần cổ nam nhân trắng nõn thon dài, phía sau có một dấu răng rõ ràng, trong mộng cảnh, cái ấn ký màu hồng nhạt kia vô cùng nổi bật. Udyr thấy chính mình há miệng, dùng răng nanh nhẹ nhàng mà cắn vào chỗ đó, nam nhân trong lòng đột nhiên run lên, thân thể lập tức căng thẳng. Udyr khẽ cười cười, một bàn tay xấu xa luồn vào trong áo ngủ rộng rãi của hắn.



“Ưm…. Đừng….” Thanh âm đè thấp của nam nhân nghe vào tai đặc biệt gợi cảm, mỗi một lời đều chọc đến khát vọng sâu nhất trong thân thể. Udyr nheo mắt, dứt khoát cởi quần của hắn xuống, đưa tay cầm lấy bộ vị mẫn cảm dưới hạ thân hắn.



Vừa muốn thân thiết một phen, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm non nớt –



“Baba, con thực đói nha, canh của người còn chưa làm xong sao?”



“……..” Mặt nam nhân đột nhiên đỏ bừng, nồi đá đang nấu canh trực tiếp bị đẩy nghiêng, một lượng lớn nước canh nháy mắt bắn ra. Udyr nhanh tay lẹ mắt, dùng lực lôi kéo, lập tức đưa tay ôm hắn vào trong ngực, để nước canh nóng bỏng toàn bộ đều tưới lên cổ tay mình.



Udyr đột nhiên bừng tỉnh từ trong mộng.



Cảnh tượng trong mơ thật sự rất giống thật, y thậm chí còn có thể cảm nhận được rõ ràng cảm giác đau rát dữ dội khi cổ tay bị phỏng.



Trên thân nam nhân tản ra mùi hương nhàn nhạt của sữa tắm, trong đôi mắt đen láy kia tràn đầy lo lắng, thanh âm nhu hòa khẩn trương hỏi “Anh không sao chứ”, đứa nhỏ bị dọa trốn sau cánh cửa nhìn lén, cùng với mặt đất trong phòng bếp đổ đầy nước canh….



Loại khí tức “gia đình” như vậy, thậm chí khiến cho hốc mắt của Udyr nóng lên một trận.



Cúi đầu nhìn về phía tay trái của mình, trên cổ tay quả thật có một mảng dấu vết từng bị phỏng, có lẽ là từ rất lâu rồi, vết thương đã sớm mọc lớp da mới, chỉ để lại vết sẹo nhợt nhạt. Kỳ thật với kỹ thuật y học hiện giờ hoàn toàn có thể xử lý xóa bỏ vết sẹo này, nhưng Udyr lại không nỡ, với y mà nói, bất cứ dấu vết nào trên người, có lẽ đều đại biểu cho một đoạn ký ức trân quý đã mất đi….


Lăng Phong hơi nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Snow. “Còn con là làm sao?”



Snow khác với Lâm Viễn, Lâm Viễn bị đánh dấu khi cậu hoàn toàn không có ý thức, mà Snow lại là chủ động đưa tới để Brian cắn một ngụm, cắn xong mới phát hiện thuốc ức chế Berg cho mình, lúc ấy đã rất hối hận, hiện tại đối diện với ánh mắt của baba, Snow lại càng không biết nên giải thích thế nào, đành phải cúi đầu không nói.



Lăng Phong nhìn bộ dáng con trai cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, nhịn không được đau lòng một trận, vội vàng phóng nhẹ thanh âm nói. “Snow, con có phải là bị người ta đánh dấu trong tình trạng không muốn hay không? Người kia tin được không? Nếu như không đáng tin, baba giúp con xử lý.”



Snow. “…….”



Xử lý là có ý gì? Dùng dao cắt Brian thành lát sao?



Lưng Snow chợt lạnh, vội vã nói. “Không cần, con tin tưởng cậu ta, cậu ta biết con là Omega, nguyện ý giúp đỡ con.”



Lâm Viễn tuy rằng cảm thấy Snow và Brian cùng một chỗ giống như cho lợn rừng ngốc nghếch ăn sơn hào hải vị, nhưng nhân phẩm của Brian thì trái lại cậu rất yên tâm, Brian là bạn tốt lớn lên từ nhỏ với Caesar, Caesar nghĩa khí như vậy, Brian nhất định cũng sẽ không kém đi? (chưa gì đã lấy chồng ẻm làm tiêu chuẩn rồi! =.,=)



Thấy Snow biểu tình xấu hổ, Lâm Viễn cũng cùng Snow nói giúp Brian. “Cậu à, bạn trai của Snow là người tốt, hơn nữa quan hệ giữa cậu ấy và Brian cũng rất thân thiết, hẳn là sẽ không bán đứng chúng con.”



Lăng Phong ngưng một chút. “Bạn trai? Con quen sao?”



Lâm Viễn nhận thấy mình hình như đang quá vội vã, rụt rụt cổ, không nói.



Snow đành phải thẳng thắn đáp. “Cậu ta là bạn cùng ký túc xá của con, tên Brian Birch, là…. con trai độc nhất của tướng quân Birch.”



Trong lòng Lăng Phong khẽ run lên.



Brian, đứa con độc nhất của tướng quân Birch…. Lại là đại gia tộc của Quân bộ.



Ký ức chôn sâu dưới đáy lòng đột nhiên tràn lên, Udyr năm đó, cũng là đứa cháu nội mà lão tướng quân Sarman yêu thương nhất, hai người từng yêu nhau như vậy, thế nhưng ngày vui thì chóng tàn, sức của bọn họ chung quy vẫn đấu không lại toàn bộ gia tộc Sarman, bọn họ dùng bốn năm hạnh phúc ngắn ngủi, đổi lại được là mười tám năm cốt nhục chia lìa.



Ngón tay Lăng Phong run rẩy siết chặt lại, làn da trên mu bàn tay gần như trong suốt, lộ ra cả những mạch máu màu xanh….



Snow biết ông suy nghĩ cái gì, nhịn không được nhẹ nhàng cầm tay ông. “Baba….”



Lăng Phong thở sâu ổn định cảm xúc, quay đầu nhìn con trai của mình, từng câu từng chữ nói. “Con quên thái độ của Quân bộ đối với Mạch nước ngầm sao? Con dựa vào cái gì mà tin tưởng nó, người tên Brian kia, sẽ vì con, mà chống lại toàn bộ gia tộc Birch sao?”



Nghĩ đến cảnh tượng cha rời đi năm đó, đáy lòng Snow đột nhiên một mảnh lạnh lẽo.



Cậu biết những đại gia tộc của Quân bộ kia rất coi trọng việc di truyền huyết thống, cậu cũng biết cậu và Brian cùng một chỗ sẽ có bao nhiêu khó khăn, thế nhưng…. cậu không nỡ buông tay Brian.



Brian là người duy nhất, sẽ ở trong đêm khuya rét buốt chờ cậu trở về.



Brian luôn luôn cười tủm tỉm đi theo sau cậu, Brian mà những lúc cậu cần nhất sẽ lập tức nhào qua ôm lấy cậu, Brian luôn miệng nói, cậu đi đâu tôi sẽ đi đó, Brian giữa đêm khuya rét lạnh luôn cho cậu sự ấm áp vô bờ…..



Cậu không nỡ buông tay.



Nghĩ đến đây, Snow rốt cuộc ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của baba, nghiêm túc nói. “Baba, con muốn cho y một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội…. Cho dù kết quả không giống như con mong muốn, con cũng sẽ không hối hận.”



….. Không hối hận.



Cũng từng có một người, ở bên tai ông liên tục lặp lại những lời này.



Yêu em, anh cho tới bây giờ đều không hối hận.



Thế nhưng, một đoạn tình yêu khi còn trẻ như thiêu thân lao vào lửa kia, lại đổi lấy gần hai mươi năm thống khổ.



Nếu hiện tại hỏi lại y, y còn có thể nói… không hối hận không?



Ánh mắt Lăng Phong nhịn không được có chút chua xót, mà đúng vào lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông thanh thúy.



Lăng Phong thở sâu, đi đến trước cửa, mở máy giám sát lên.



Bên trong màn hình trước mặt đột nhiên xuất hiện một gương mặt anh tuấn được phóng đại, nam nhân đang giương khóe miệng mỉm cười, nho nhã lịch sự, cực có phong độ hỏi. “Xin lỗi, bác sĩ Charlie có ở nhà không?”



Lăng Phong nháy mắt cứng ngắc tại chỗ.



— Nam nhân đứng ngoài cửa, chính là quân đoàn trưởng quân đoàn Sắc Vi, Udyr Sarman.



Hết chương 64.