[Dịch]Quân Hôn

Chương 77 : Nụ hôn của Đàm Dật Trạch

Ngày đăng: 13:14 22/03/20

"Gặp được... Ai?" Hoắc Tư Vũ vốn nghe thấy Cố Niệm Hề kia mở miệng một tiếng "Hoắc tiểu thư", nhắc nhở cô thật sự còn chưa gả vào Đàm gia, khiến cho cô vô cùng tức giận. Nhưng mà, giờ phút này vẻ mặt Cố Niệm Hề thật sự có chút kỳ quái. Giống như, đang tính kế cái gì đó... Suy đoán như vậy, khiến cho Hoắc Tư Vũ không còn quấn quit vẫn đề kia nữa, mà chuyên chú nhìn Cố Niệm Hề. Giống như, sợ bỏ lỡ bất kỳ vẻ mặt nào của cô, mà đưa đến sai lầm nào đó! "Hoắc Đình Đình!" Cố Niệm Hề nhếch môi, đuôi lông mày bởi vì nụ cười này mà toát ra sức quyến rũ vô cùng, chọc cho Đàm Dật Nam ngồi đối diện nhìn đến ngu đần. "Lạch cạch..." Vốn còn chờ đợi Cố Niệm Hề nói, khi nghe đến cái tên này, ngăn không được khẽ run run. Bát đũa vốn đang nắm chắc ở trên tay, thế nhưng bởi vì tay cầm phát run mà rớt xuống. Đồ sứ sau khi tiếp đất trong nháy mắt, vỡ thành nhiều mảnh... "Tư Vũ, con làm sao vậy? Có phải không thoải mái ở đâu hay không, nếu không chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút đi!" Thư Lạc Tâm chứng kiến khuôn mặt Hoắc Tư Vũ tái nhợt, không khỏi phải có chút bận tâm. "Mẹ, con không sao. Nhưng mà, đầu có chút đau!" Hoắc Tư Vũ nói xong, vội vàng đứng lên, tránh đi Cố Niệm Hề, sau đó khom người nói: "Ông nội, cha, Tư Vũ đột nhiên có chút không thoải mái, muốn về phòng nghỉ ngơi một chút. Mọi người từ từ dùng cơm đi!" "Thật sự không có chuyện gì sao? Có cần mẹ đi với con không?" Thư Lạc Tâm vẫn còn có chút lo lắng nói. "Không cần, một mình con có thể! Mẹ ăn cơm trước đi, không cần lo lắng cho con!" Nói xong, Hoắc Tư Vũ liền nhanh chóng xoay người, đi lên lầu. "Đứa nhỏ này, cũng đã ba tháng, tình huống nôn oẹ như thế nào lại nghiêm trọng như thế! Nếu không, Tiểu Nam hai ngày nay con mang Tư Vũ đến bệnh viện kiểm tra một chút?" Thư Lạc Tâm nhìn bóng lưng Hoắc Tư Vũ rời đi, có chút không yên lòng. "Vâng, " Đàm Dật Nam chỉ nhàn nhạt ứng một câu, nhưng ánh mắt rõ ràng lại ảm đạm xuống. Bởi vì Thư Lạc Tâm lời nói này, vừa vặn nhắc nhở hắn. Sau đó, mọi người lại bắt đầu ăn cơm, chỉ có Cố Niệm Hề nhìn chằm chằm bóng lưng Hoắc Tư Vũ rời đi, gợi lên nụ cười giống như mèo con trộm tinh. Hoắc Tư Vũ, chút ít áp lực như vậy đã không chống nổi? Nếu cô biết rõ, thật ra không chỉ có Hoắc Đình Đình đến nơi này, ngay cả Hoắc phó thị trưởng bị cô mượn danh nghĩa cũng đến nơi này, hơn nữa còn thông qua Hoắc Đình Đình hẹn tôi gặp mặt, vậy cô chẳng phải là muốn bất tỉnh tại chỗ hay sao? Nhưng mà, cô cụp đuôi chạy trốn cũng tốt, như vậy bọn họ mới không cho rằng là tôi ức hiếp cô! Nghĩ tới đây, khóe miệng Cố Niệm Hề lại cười xảo trá. Nhưng mà, vẻ mặt chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, rất nhanh lại biến mất. Cô tiếp tục cúi đầu xuống, an tĩnh ăn cơm. Lại không nghĩ, người đàn ông nào đó đã thâu toàn bộ vẻ mặt của cô vào trong mắt. Xem ra, vật nhỏ tựa hồ trầm mê ở trong trò chơi của chính mình, làm không biết mệt. Vậy hắn, có phải cũng nên giúp cô một tay hay không? Nghĩ tới đây, tầm mắt của hắn cũng đồng thời nhìn đến nơi cô gái biến mất ở đầu cầu thang kia Hắn Đàm Dật Trạch, cho tới bây giờ không phải là người ác độc, nhưng cũng không phải là hạng người thiện lương. Khi dễ vật nhỏ, cho dù là một chút xíu hắn cũng sẽ đòi lại gấp bội! Hoắc Tư Vũ, cô đã chuẩn bị tốt để tiếp chiêu chưa? "Chú Hoắc! Đình Đình!" Dựa theo thời gian ước định đến nhà hàng tương đối bí mật, Cố Niệm Hề thấy người ngồi bên trong liền bước đi vào. Sự thân mật trong lời nói, bất kỳ ai cũng đều nhận ra được. "Niệm Hề!" "Nha đầu Niệm Hề, mau tới đây ngồi!" Hôm nay, Hoắc Khải Đông mới vừa đến thành phố D, trên người chỉ mặc quần áo thể thao đơn giản. Cởi ra tây trang thường ngày, giờ phút này, ông nhìn qua giống như một người đàn ông trung niên bình thường. Thời điểm Nhìn thấy Cố Niệm Hề, ông cũng không nghiêm túc giống như ở trước mặt người khác. Sau khi Cố Niệm Hề ngồi xuống, ông lại đánh giá cô một phen. Thật ra ông đến thành phố A, không chỉ bởi vì sự hợp tác giữa hai thành phố, mà là bởi vì ông nhận lấy nhắc nhở của người nào đó. "Niềm Hề nha đầu, cháu gầy đi rất nhiều! Ở chỗ này không quen sao? Hay là toàn gia bọn họ ngược đãi cháu?" "Chú Hoắc, chú nói gì vậy. Niệm Hề sống rất tốt, cháu lại còn cảm thấy, cháu gần đây mập không ít!" Lúc nói lời này, Cố Niệm Hề còn có chút thẹn thùng sờ soạng cái cằm của mình. "Niệm Hề, cháu hồ đồ phải không? Cháu thế này còn nói mập? Nếu để cho thị trưởng phu nhân chứng kiến, nhất định thương tâm chết mất!" Ngồi ở một bên Hoắc Đình Đình hừ lạnh. Lại không nghĩ, cô không cẩn thận làm bại lộ nguyên nhân lần này gặp mặt. "Mẹ cháu... Chú Hoắc, ba mẹ cháu gần đây có khỏe không?" Lúc hỏi thăm điều này, Cố Niệm Hề cảm thấy chóp mũi ê ẩm. Có thư gì đó, đang trên mặt mình chậm rãi chảy xuống. Vừa đưa tay sờ, mới phát hiện, thì ra thứ ấm áp đang không ngừng tràn ra ngoài, là nước mắt của mình... Cô, thật nhớ nhà! "Cháu nói xem?" Nhìn Niệm Hề rơi lệ, ngữ điệu Hoắc Khải Đông cũng rõ ràng có chút sầu não. "Cháu..." "Nha đầu ngốc, dù thế nào bọn họ cũng là ba mẹ của cháu, biết mình làm sai, trở về cùng bọn họ nói lời xin lỗi, chuyện không phải cũng đã trôi qua rồi sao! Cố thị trưởng chú không biết, ông ấy dù buồn vui thế nào, cũng sẽ che giấu rất tốt. Ngược lại phu nhân, nghe nói sau khi cháu rời khỏi, đã có một thời gian cũng không có ra khỏi cửa ... Thật ra, chú không gạt cháu, lần này chú tới đây, còn cố ý đến nhà cháu gặp phu nhân. Bà ấy, để cho chú đem thứ này giao cho cháu!" Nói xong, Hoắc Khải Đông đem một phong thư màu trắng giao cho Cố Niệm Hề. Đầu óc Cố Niệm Hề có chút trống rỗng. Cô chỉ biết là, tối hôm đó, khi cô trở về Đàm gia, đầu óc vẫn còn trống trơn. Mà nắm ở trong tay mình, là phong thư màu trắng Hoắc Khải Đông giao cho cô. "Niệm Hề, em làm sao vậy?" Người phát hiện Cố Niệm Hề trở về đầu tiên, là Đàm Dật Nam. Hắn ta vẫn đứng ở cửa, nói là hít thở không khí mới mẻ. Thật ra hắn chỉ lấy cớ mà thôi. Gặp bóng dáng Cố Niệm Hề, hắn như một làn khói tiến lên. Nhưng khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không còn một chút máu, vui sướng trong mắt hắn, lại biến mất không thấy. Hơn nữa, là lo lắng, là hoảng loạn, là bối rối. "Không có việc gì!" Đối mặt người đàn ông tiến lên bày tỏ, Cố Niệm Hề chỉ lạnh lùng lùi lại một bước, đôi mắt đẹp cũng nhìn chằm chằm hắn tràn đầy phòng bị. "Nhưng sắc mặt của em rất kém! Niệm Hề, anh biết rõ trước kia là anh không tốt, nhưng anh chỉ muốn quan tâm em một chút, em không cần phải phòng bị đối với anh!" Bắt gặp đôi mắt phòng bị của cô, Đàm Dật Nam thấy rất thương tâm. Nhưng giờ phút này, sự lo lắng đã chiếm cứ trong hắn."Niệm Hề, để anh đưa em tới bệnh viện được không?" Hắn tiến lên, muốn ôm cô vào trong ngực. Lại không nghĩ, tay còn chưa chạm đến cô, trong nháy mắt, trên mặt hắn truyền đến một hồi xây xẩm. Sau đó, chỗ đó chính là một hồi đau rát. Rồi sau đó, hắn nhìn qua là Cố Niệm Hề giơ tay lên! Cô thế nhưng đánh hắn "Niệm Hề!" Đàm Dật Nam tràn trề thống khổ cùng bất lực nhìn cô gái trước mặt. Vốn là muốn tiến lên, muốn bắt lấy tay của cô, cũng vô lực rủ xuống hai bên bắp đùi. Bị Cố Niệm Hề đánh, hắn không oán cũng không giận Nhưng Đàm Dật Nam không hiểu, lúc trước cho dù tận mắt thấy Hoắc Tư Vũ cùng mình lên giường, Cố Niệm Hề cũng không có phản ứng lớn như thế. Vì sao hôm nay, cô lại phản ứng có phần quá khích như vậy? "Anh, không cho phép kêu tên của tôi!" Giữa ánh mắt thống khổ cùng tuyệt vọng của hắn, cô lại mở miệng nói một câu như vậy."Người không có tư cách gọi tên của tôi nhất, chính là anh!" Hắn như vậy, căn bản cũng không đáng giá để cô bởi vì yêu mà choáng váng đầu óc, làm ra chuyện rời nhà ra đi! Mà chính cô, thật nực cười lại vì người đàn ông như vậy mà làm thương tổn ba mẹ... "Đi đi, không cần phải xuất hiện ở trước mặt tôi. Mỗi một lần nhìn thấy anh, tôi liền cảm thấy rất chán ghét!" Trong tay cô nắm chặt phong thư kia, hướng về vẻ mặt bi thương của hắn mà nói. Đàm Dật Trạch hết giờ làm vừa về đến nhà, nhìn qua chính là một màn như vậy. Lập tức, hắn bước nhanh lên phía trước, đem cô gái với đôi mắt cực kỳ lạnh lùng, kéo vào trong ngực của mình. "Làm sao vậy?" Từ trước đến nay không có chuyện gì có thể dễ dàng khơi mào bất an của hắn, giờ phút này thế nhưng bởi vì đôi mắt lạnh lùng của cô mà nhíu lòng. Chẳng lẽ, Đàm Dật Nam làm cái gì đối với cô? "Niệm Hề, anh chỉ là thấy sắc mặt em không tốt, muốn đưa em đi bệnh viện mà thôi! Đã cóc chuyện gì xảy ra, biến em thành như vậy?" Người đàn ông bị một cái tát, vẫn như cũ phẫn hận bất bình tức giận. Nhìn eo của cô được một bàn tay khác ôm, tâm tình của hắn càng phát ra táo bạo bất an. Chỉ là, đôi mắt người đàn ông vừa vào cửa, giống như trong mắt chỉ có cô gái trong ngực. Về phần những lời của người khác, hắn coi như không nghe thấy! "Hề Hề, đừng khóc!" Nhìn mắt cô đỏ thắm, Đàm Dật Trạch cảm giác tâm mình giống như bị ai cào xé, đơn giản hai chữ ‘đau nhức’, đã không đủ để hình dung. "Hề Hề, đừng khóc! Em vừa khóc, lòng của anh đều rối loạn!" Đây là, khắc hoạ chân thật nhất trong lòng của hắn giờ phút này. "Hề Hề..." Nhưng mà, lời nói của hắn cũng không có bất kỳ tác dụng gì, cô gái trong ngực, nước mắt lớn chừng hạt đậu, từng giọt rơi xuống. Rơi vào trên tay hắn, cũng văng đến trong lòng của hắn, khổ sở không ngừng lan tràn. Trong nháy mắt, hắn lại làm ra một hành động xúc động khác. Hắn cúi đầu, hôn lên đôi môi đang khóc thút thít không thôi của cô... Này, hình như là chuyện từ nhỏ đến lớn, hắn làm ra một chuyện tình yêu vọng động như thế. Tác phong của hắn, luôn luôn trầm ổn, khống chế toàn cục. Chỉ có cô gái nhỏ đang rơi lệ này, lặp đi lặp lại nhiều lần nhiễu loạn tâm trí của hắn, quấy rầy tiết tấu của hắn. Trong khoảnh khắc, tất cả trên thế giới này giống như đều dừng lại. Cô cảm giác được, chỉ còn nụ hôn của hắn, còn có hô hấp của hắn. Cô tinh tế cảm thụ được, an ủi từ trên người hắn truyền đến cho mình, tùy ý hắn, đem chính mình mang vào một thế giới khác! Mãi cho đến khi nụ hôn này lúc kết thúc, người đàn ông đứng nơi xa kia phảng phất mới từ nụ hôn kia trong lúc khiếp sợ tỉnh lại, hắn giống như nổi điên hướng phía Đàm Dật Trạch gầm lên: "Anh không được đối với cô ấy như vậy, cô ấy là của tôi, là của tôi!" Chưa từng nghĩ đến, Cố Niệm Hề cùng Đàm Dật Trạch quan hệ đã trở nên thân cận như thế. Cô thậm chí, có thể tùy ý Đàm Dật Trạch trước mặt mọi người hôn mình... Mà kia, đã từng là quyền lợi của một mình hắn! Hắn phát hiện, nhìn thấy bọn họ hôn nhau, dây thần kinh yếu ớt của hắn cuối cùng cũng trong khoảnh khắc đó mà đứt gãy! Chỉ tiếc, mặc kệ Đàm Dật Nam làm như thế nào, hai người cách đó không xa đều giống như không có phát giác được sự hiện hữu của hắn. Khi kết thúc nụ hôn này, cô nhu thuận như gấu koala, đem bàn tay nhỏ bé vòng ở trên cổ Đàm Dật Trạch, hấp thụ nhiệt độ trên người hắn, đem khuôn mặt lấm lem vì khóc của mình, vùi vào trong ngực hắn, tìm kiếm góc độ thoải mái nhất, cô an tĩnh nhắm nghiền hai mắt, sau đó nói: "Lão công, đưa em về phòng đi, em mệt mỏi, muốn ngủ!" Sau khi hung hăng đem tâm tình của mình phát tiết một trận, Cố Niệm Hề phát hiện mình thật sự mệt mỏi. "Tốt, anh đưa em về." Nói xong, hắn khom người xuống, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực, sau đó mang theo cô chậm rãi bước đi về phòng ngủ của bọn họ. Coi như là muốn sao trên trời, hắn cũng sẽ nghĩ cách hái nó xuống, chỉ cần cô không khóc! Sau khi mang theo Cố Niệm Hề trở lại phòng ngủ, hắn giúp cô cởi áo khoác ngoài ra, chính mình cũng đi theo chui vào trong chăn. Nhìn vẻ mặt cô đã tiến vào giấc ngủ, hắn thương yêu hôn lên trán của cô. "Nhớ kỹ, kể từ khi em bắt đầu thuộc về anh, toàn thân cao thấp của em đều là của anh! Không cho phép, chạm một đầu ngón tay vào người đàn ông khác, coi như là đánh bọn họ, cũng không được! Nếu không, anh sẽ khổ sở!" Nắm bàn tay nhỏ bé hồng hồng của cô, liên tưởng đến dấu đỏ trên mặt Đàm Dật Nam, hắn không khó để đoán được chuyện gì. Đem lòng bàn tay của cô mở ra, môi của hắn nhẹ nhàng phủ xuống. Hắn bá đạo liên tiếp hôn hít lấy, từng lần một gặm cắm, cho đến khi trong lòng bàn tay cô chỉ có hương vị một mình hắn mới thôi. Về phần Cố Niệm Hề cho dù là ngủ thiếp đi, còn nắm chặt cái lá thư kia, hắn thật ra cũng tò mò không biết bên trong chứa vật gì. Nhưng hắn biết rõ, hắn cần cho Cố Niệm Hề không gian, cần để cho cô cảm giác mình đáng để tín nhiệm, cuối cùng hắn bỏ qua cái niệm tưởng kia. Hắn cảm thấy, sớm muộn có một ngày, vật nhỏ sẽ trải lòng với mình. Chỉ là, bọn họ bây giờ còn cần nhiều thời gian một chút thôi. "Niệm Hề, ngủ thật tốt đi. Tỉnh ngủ, đem chuyện không vui, tất cả đều quên mất! Về phần những người tổn thương em, anh cũng sẽ giúp em đòi lại!" Bóng đêm thêm đậm đặc, ngoài cửa sổ gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua. Càng làm cho, hai người chen chúc ôm nhau ngủ, ôm chặt hơn... Ngày hôm sau, Vào bữa cơm trưa, trên bàn ăn bày những món ăn Cố Niệm Hề thích nhất. Có hạt dẻ xào thịt gà, còn có thịt kho tàu... "Niệm Hề, hôm nay đều là món ăn cháu thích nhất, mau tới đây!" Ông nội Đàm ngồi vị trí chủ vị, liền bắt đầu gọi Cố Niệm Hề qua."Thân thể không thoải mái, dù thế nào cũng không thể không ăn cái gì đúng không? Người là sắt, cơm là thép, dù thế nào, cũng ít nhiều ăn một chút!" Bữa cơm tối hôm qua, ông không nhìn thấy Cố Niệm Hề, nghe cô Lưu nói cô không thoải mái, không đói bụng, Đàm Dật Trạch mang cô quay lại phòng ngủ! Lập tức, khiến ông lo lắng! Nhưng mà, sáng sớm hôm nay ông để cho chị Lưu đi chuẩn bị mấy món Cố Niệm Hề thích ăn, chính là dụ dỗ cô ăn nhiều thêm một chút. Đàm Dật Trạch tan tầm về nhà đúng lúc ăn cơm, nhìn qua chính là một cảnh tượng như vậy. Cố Niệm Hề ngồi ở bên người ông nội, ăn vô cùng vui vẻ. Nhìn cô vì ăn hạt dẻ, mà gò má phồng ra, trái tim luôn treo ngược của hắn cuối cùng cũng quay về chỗ cũ. "Lão công, mau mau tới dùng cơm. Hôm nay có hạt dẻ rất ngon!" "Vật nhỏ!" Nhìn cô ăn đỏ bừng khuôn mặt nhỏ nhắn, khóe miệng hắn không tự giác giương cao cưng chiều. Đi vào ngồi xuống bên cạnh Cố Niệm Hề, Đàm Dật Trạch ngẩng đầu liền thấy được Đàm Dật Nam cùng Hoắc Tư Vũ ngồi ở đối diện, cùng với Thư Lạc Tâm, con ngươi anh khẽ nheo lại. Trong nháy mắt bốc lên sát khí, làm cho cô gái bên người có chút bất an. "Lão công, mau ăn đi!" Đàm Dật Trạch giống như có tâm sự, nhưng Cố Niệm Hề đoán không ra là cái gì. Cho nên, cô chỉ có thể khoe mẽ, gắp cho hắn hạt dẻ cô thích nhất. "Mèo con tham ăn, thế nhưng cam lòng cho để cho anh ăn hạt dẻ của em?" Thấy cô gắp thức ăn cho mình, lãnh ý vốn tràn ngập trong mắt hắn, trong nháy mắt thay đổi. Tốc độ cực nhanh, ngay cả Cố Niệm Hề cũng có chút kinh ngạc. "Cho anh một cái, những thứ khác đều là của em! Đây chính là ông nội cho em." "Hề Hề nếu thích ăn, vậy sau này để cho cô Lưu mỗi ngày đều làm cho cháu ăn!" Chứng kiến bộ dạng trẻ con của cô, ông nội Đàm cũng mừng rỡ nói ra. Cố Niệm Hề đến đây chưa đến mười ngày, nhưng những ngày này đã làm cho ông rõ ràng cảm giác được, tầm quan trọng của cô đối với Đàm Dật Trạch. Chỉ cần cô không thoải mái, Đàm Dật Trạch đều ăn không ngon. "Cảm ơn ông nội!" Cái miệng nhỏ nhắn Cố Niệm Hề cũng ngọt, dễ dàng dụ dỗ ông nội Đàm vui tươi hớn hở. "Làm ra vẻ, chán ghét!" Hoắc Tư Vũ nhìn bộ dạng nhu thuận của Cố Niệm Hề, nhịn không được thấp giọng chửi bới. Rõ ràng miệng lưỡi chỉ thoáng nhúc nhích, thanh âm cũng không có phát ra. Thậm chí, như vậy tiếng mắng ngay cả Đàm Dật Nam bên cạnh cô cũng không cảm giác được. Nhưng không biết vì sao, người đàn ông đối diện giống như là nghe được, giờ phút này cặp mắt đen giống như chim ưng kia, nhìn chằm chằm cô. Con mắt sắc bén, phảng phất như một lưỡi dao nhọn hoắt, trực tiếp rơi vào trong lòng của cô . Mà khóe miệng của hắn cười như không cười, càng làm cho trong lòng Hoắc Tư Vũ tê dại! Người đàn ông này, cũng không dễ lừa gạt giống như Đàm Dật Nam. Nếu hắn thật sự dự định cùng cô đối địch, sợ sẽ là phiền toái lớn nhất! "Hoắc tiểu thư!" Nhưng khi Hoắc Tư Vũ còn chưa hồi hồn, liền nghe được âm thanh của anh truyền đến. Xưng hô thế này, làm cho Hoắc Tư Vũ nắm chặt quả đấm! Không dưới một lần, là vì cô ta sợ hãi không biết hắn sẽ dùng chiêu gì đối phó cô ta. Trước kia, hắn còn có thể gọi một câu “ em dâu tương lai”, nhưng kể từ khi hắn và Cố Niệm Hề công khai quan hệ, hắn lại giống Cố Niệm Hề gọi cô là "Hoắc tiểu thư", giống như là phụ xướng phu tùy, không giây phút nào ngừng nhắc nhở Hoắc Tư Vũ cô còn chưa thật sự được gả vào Đàm gia. "Chuyện gì, Anh trai!" Hoắc Tư Vũ rất bất an, nhưng vẫn không thể không đáp lại. Sắc mặt của cô, nhìn qua có vẻ vẫn bình thường. Chỉ hai bàn tay ở dưới gầm bàn đã nắm chặt thành quyền, tiết lộ cô đang lo lắng cùng hoảng loạn. Mà Đàm Dật Trạch thật sự rất ít khi chủ động cùng người em dâu tương lai này nói chuyện. Hôm nay khó được một lần chủ động mở miệng, cũng làm cho mọi người trong nhất thời rối rít ngừng động tác trên tay, an tâm tĩnh khí chờ đợi hắn mở miệng. Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hắn cũng chỉ nhếch môi cười, không có nửa điểm hoảng loạn. Phảng phất, Đàm Dật Trạch hắn trời sinh ra đã được mọi người sùng bái như vậy. Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, hắn ưu nhã nhếch môi, hào quang trong đôi mắt đen, cũng dốc hết tà tứ: "Hoắc phó thị trưởng thành phố D, hôm nay, đến thành phố của chúng ta bàn dự án hợp tác..."