Quan Khí​

Chương 97 : Chẳng lẻ lại tiến bộ

Ngày đăng: 20:08 18/04/20


Tiếng pháo không ngừng vang lên trong lễ truy điệu. Lễ truy điệu của Phó Kiến Quân – thôn Sa Thổ có sự tham gia của bí thư thị ủy Lý Gia Hòa, trưởng ban Tuyên giáo thị ủy Ngô Giang và toàn thể thường vụ huyện ủy huyện Khai Hà.



Đài truyền hình thành phố, huyện cùng với nhân viên của ban Tuyên giáo không ngừng mang theo máy quay, máy ảnh đi qua đi lại trong đám người. Có người chụp ảnh lãnh đạo thành phố và huyện khi lên thắp hương. Có không ít người đưa máy quay nhằm vào các người đang khóc. Đương nhiên nhân vật chủ yếu được ghi hình nhiều nhất chính là bí thư thị ủy Lý Gia Hòa.



Hai bên linh đường treo câu đối với nền đen chữ trắng: “Long trọng truy điệu đồng chí Phó Kiến Quân”.



Quần chúng nhân dân tham gia lễ truy điệu có mấy ngàn người. Đây đều là người dân các thôn xung quanh nghe tin chạy tới. Các đồng chí chính quyền xã Hoàn Thành toàn bộ đến đây. Vương Trạch Vinh đã ra chỉ thị tất cả cán bộ xã Hoàn Thành phải đếm tham gia lễ truy điệu, việc này sẽ có tác dụng giáo dục cán bộ rất tốt.



Theo lịch trình, Vương Trạch Vinh là người chủ trì lễ truy điệu.



“Kính thưa các đồng chí, kính thưa bà con. Ngày hôm nay chúng ta long trọng tập trung ở đây chính là muốn tiễn đưa đồng chí Phó Kiến Quân. Đồng chí Phó Kiến Quân mấy chục năm như một ngày vẫn lặng lẽ làm những chuyện tốt cho bà con. Các việc mà đồng chí Phó Kiến Quân đã làm ẩn chứa một trái tim cống hiến hết lòng cho cách mạng, cho quần chúng nhân dân. Khi có người dân gặp khó khăn, đồng chí vô tự hỗ trợ. Đối mặt kẻ ác độc hung tàn, đồng chí liền tự mình đứng ra chống lại. Đồng chí Phó Kiến Quân mất đi khiến Đảng chúng ta mất đi một Đảng viên ưu tú, khiến nhân dân chúng ta mất đi một người bà con tốt, khiến gia đình đồng chí mất đi một người chồng, một người cha tốt...



Bí thư thị ủy Lý Gia Hòa nói đầy tình cảm, mỗi một lời nói đều đánh động tâm lý con người. Cả hội trường liền đầy tiếng nghẹn ngào nức nở. Vợ của Lý Đại Cẩu được Phó Kiến Quân cứu càng khóc đến độ ngất đi.



Đài truyền hình thành phố quay và chụp ảnh lại tình hình hiện trường rất chuyên nghiệp. Là phó giám đốc, Tôn Ngọc Lan càng phỏng vấn càng kính phục Phó Kiến Quân. Chị là người đã tham gia rất nhiều nhân vật. Lần này đến thôn Sa Thổ tiến hành đưa tin chẳng qua chỉ là chấp hành lệnh mà thôi. Nhưng sau khi chính thức đến thôn Sa Thổ, Tôn Ngọc Lan mới biết rõ cuộc phỏng vấn này rất giá trị. Tôn Ngọc Lan thi thoảng gọi người quay phim ghi lại những cảnh xúc động lòng người.



Tôn Ngọc Lan đã dặn dò những nhân viên đi cùng mình rằng đợt phỏng vấn này vô cùng quan trọng, nhất định phải thực hiện thật tốt. Sau khi trở về sẽ gửi lên đài truyền hình tỉnh, đài truyền hình trung ương. Tôn Ngọc Lan cho rằng đây mới là việc mình cần làm. Là một người trong lĩnh vực tuyên truyền, có thể làm ra một chương trình xuất sắc như thế mới không thất vọng với nghề nghiệp, mới không thất vọng với lương tâm của mình.



Tất cả mọi người ở đây đều không biết trong đây còn có một phóng viên trên tỉnh. Bàng Khắc là người thành phố Hoa Khê, lần này vừa về nhà thì nghe được mọi người trong nhà bàn tán về một Đảng viên tốt ở huyện Khai Hà. Là người làm ở báo tỉnh, Bàng Khắc lập tức cảm thấy đây là một nội dung rất hay. Vì thế Bàng Khắc liền lập tức lái xe chạy đến thôn Sa Thổ. Y muốn tự mình đi xem tình hình nơi này.



Một ngày qua, Bàng Khắc không ngừng ghi ghi chép chép vào quyển sổ tay của mình. Hắn thấy đủ các chuyện, trong lòng Bàng Khắc rất kính trọng chuyện mà Phó Kiến Quân đã làm. Hắn cảm thấy mình đã tìm được một đề tài khiến mình có thể nổi tiếng.



Vương Trạch Vinh đứng ở một bên nhìn mọi người đang cúi đầu cung kính trước quan tài của Phó Kiến Quân, hắn rất cảm động với tình cảnh này. Trong lòng hắn đang lặng lẽ cầu khấn linh hồn Phó Kiến Quân có thể yên nghỉ.



Nhớ đến đoàn khí màu đỏ mà hôm trước mình đã thấy, Vương Trạch Vinh một lần nữa nhìn quan tài của Phó Kiến Quân.



Một hiện tượng xảy ra khiến Vương Trạch Vinh sợ hãi.
- Hàm Yên, mau bưng bát canh cho Tiểu Vương uống cho nóng. Con bé này, không hề biết thương người yêu gì cả. Tiểu Vương mấy hôm nay rất bận, phải tẩm bổ mới được.



Lữ Khánh Phân ở trong bếp nói vọng ra.



- Vâng.



Lữ Hàm Yên thè lưỡi làm mặt quỷ với Vương Trạch Vinh rồi vui vẻ chạy vào bếp.



Bây giờ Lữ Khánh Phân càng lúc càng để ý đến Vương Trạch Vinh. Khi địa vị của Vương Trạch Vinh tăng lên, bà thậm chí còn muốn lấy lòng Vương Trạch Vinh. Lữ Khánh Phân hiểu rất rõ Vương Trạch Vinh lên thì nhà bà sẽ lên, mà Vương Trạch Vinh xuống nhà bà cũng sẽ xuống.



Thấy Vương Trạch Vinh uống hết bát canh bổ mà mình nấu, Lữ Khánh Phân mặt mày tươi rói mà nói:



- Tiểu Vương, cô nghe mọi người bàn tán lần này công tác xây dựng Đảng và xây dựng Hợp tác xã của xã Hoàn Thành đã được lãnh đạo tỉnh ủy khen ngợi. Nghe nói lãnh đạo tỉnh ủy còn có thể đến xã Hoàn Thành kiểm tra công tác xây dựng Đảng. Cháu là người tạo ra thành tích đó, không biết cấp trên có đề bạt cháu không?



Thấy ánh mắt này của Lữ Khánh Phân, Vương Trạch Vinh nói:



- Chúng ta phải học tập Phó Kiến Quân, chăm chú làm tốt công tác của mình. Về phần có được đề bạt hay không lại không phải vấn đề chúng ta nên lo lắng.



Mặc dù Vương Trạch Vinh đã quan sát tình huống quan khí của mình, hắn cũng biết mình rất có khả năng lên một bước nữa. Nhưng đối với Lữ Khánh Phân, hắn cũng không muốn nói quá nhiều chuyện của mình. Hắn sợ mình nói ra bà mẹ vợ tương lai này chỉ trong một hôm sẽ truyền khắp xã.



- Đúng rồi Tiểu Vương. Cháu và Hàm Yên cứ như vậy cũng không hay. Hai đứa nghĩ như thế nào, có phải là nên đi đăng ký kết hôn trước không?



- Mẹ, mẹ không cần phải lo nhiều như vậy, việc này một thời gian nữa rồi nói đi.



Mặc dù trong lòng Lữ Hàm Yên cũng rất muốn nhưng nàng quyết định việc này do Vương Trạch Vinh nói ra thì tốt nhất.