Quan Khí​

Chương 1092 : Ý tứ của Lão bí thư

Ngày đăng: 20:28 18/04/20


Tình hình ở Bắc Kinh dần dần sáng tỏ, Hạng Nam vừa họp xong liền về nhà, Vương Trạch Vinh cũng đúng lúc mới tới Hạng gia. Vương Trạch Vinh biết chuyện mình tới Nam Điền về cơ bản là kết cục đã định rồi, cái cần xem cuối cùng chỉ là chức vị nào mà thôi.



Nhìn nhìn Vương Trạch Vinh, Hạng Nam nói:



- Chuyện con đến Nam Điền đã quyết định rồi, hôm nay tổng bí thư Lâm còn đặc biệt bảo bố ở lại để nghe ý kiến của bố về việc con tới Nam Điền.



Vương Trạch Vinh cười nói:



- Cũng chẳng có gì phải chuẩn bị cả, giờ trung ương bố trí con tới đối phương nào thì con cũng chỉ có thể tới chỗ đó.



Hạng Nam cũng cười nói:



- Lời này cũng hợp lý, lần đến Nam Điền này có tốt hơn nhiều so với trước kia, ít nhất cũng nên chuẩn bị.



- Tuy rằng còn chưa đi nhưng ít nhiều gì thì chúng ta cũng có sắp xếp.



Vương Trạch Vinh biết đến Nam Điền lần này cũng không nhẹ nhàng như bề ngoài. Đây là một nơi có chủ nghĩa địa phương cực kỳ nghiêm trọng, mình là một người ngoại lai liệu có thể đứng vững được hay không, công tác cần làm lần này rất nhiều.



- Lần này cũng may trung ương bắt Ngũ Chí Lăng, hơn nữa bí thư bị điều đi, thành viên bộ máy thay đổi một vòng, điều này rất có lợi khi con tới đó công tác.



Vương Trạch Vinh nói:



- Trịnh lão gia tử còn tìm cho con một người trợ giúp, coi như là có đồng minh.



Hạng Nam mỉm cười nói:



- Đây là thành quả mà trước kia con đã bố trí, đừng nhìn mấy thằng ranh đó không có năng lực gì nhưng lực lượng sau lưng thì có thể rất lớn. Con có được sự ủng hộ của bọn họ thì tin rằng cho dù sau khi tới Nam Điền thì cũng thuận tiện hơn làm ở Bắc Kinh rất nhiều.



Vương Trạch Vinh mỉm cười nói:



- Có bố ở đây thì ai dám không nể mặt chứ?



Lắc lắc đầu, Hạng Nam nói:



- Con đừng thấy quyền lực của bố nhiều hơn, ở trong Bắc Kinh này còn có một số người không cần nể mặt bố, có thể quan hệ tốt đám công tử thì đối với con sẽ có lợi lớn.



Nói xong lời này, Hạng Nam khẽ chau mày nói:



- Bây giờ vấn đề nhận chức của con còn khá vi diệu, Lão bí thư vẫn chưa tỏ ý kiến gì!
Cả ba người đều cùng cười vang.



Lúc này ánh mắt của Lô Ninh Quốc nhìn về phía Vương Trạch Vinh rất là đặc biệt, không ngờ Vương Trạch Vinh lại có sức nặng trong tâm tưởng của Lão bí thư như vậy. Hắn có thể nhận thấy Lão bí thư rất tán thưởng Vương Trạch Vinh.



Hàn huyên một lúc, Lão bí thư nói với Vương Trạch Vinh:



- Gần đây hành động trừng trị hủ bại của trung ương rất mạnh, một số cán bộ bị vướng mắc vào. Bắc Kinh và Nam Điền đều xảy ra vấn đề, hai người phải lấy đó làm gương mới được.



Vương Trạch Vinh nói:



- Chúng tôi là những cán bộ đảng viên, bất cứ thời khắc nào cũng sẽ không quên sứ mệnh phục vụ nhân dân!



Lô Ninh Quốc cũng nói:



- Thành phố Hải Đông hiện giờ đang khai triển hoạt động chống hủ bại.



- Trạch Vinh à, trung ương có ý phái cậu tới Nam Điền công tác, cậu có ý kiến gì không?



Thấy Lão bí thư chủ động hỏi, Vương Trạch Vinh nói:



- Tôi là một cán bộ của Đảng, tất cả hành động đều tuân theo sự chỉ huy của đảng, tổ chức bố trí tôi làm công tác gì thì tôi sẽ làm tốt công tác đó.



Gật gật đầu, Lão bí thư nhìn Vương Trạch Vinh đầy tán thưởng, lại nhìn sang Lô Ninh Quốc nói:



- Ninh Quốc, sau khi Trạch Vinh tới Nam Điền, tôi thấy hai người có thể kết thành cặp, học tập lẫn nhau, giúp đỡ nhau một chút. Duyên hải và nội địa chỉ có hợp tác với nhau thì mới có phát triển lớn, điều này có lợi với song phương.



Lô Ninh Quốc nhìn Vương Trạch Vinh nói:



- Trạch Vinh, đến lúc đó chúng ta nhất định tăng cường hợp tác theo chỉ thị của lão lãnh đạo.



Vương Trạch Vinh cũng gật đầu nói:



- Xin lão đại ca trợ giúp chúng tôi nhiều hơn.



Lão bí thư lúc này cười nói:



- Như vậy mới phải!