Quan Khí​

Chương 1101 : Chen chúc trên xe bus

Ngày đăng: 20:28 18/04/20


Gặp được Vương Trạch Vinh, vợ chồng Vương Đại Hải rất vui. Vương Đại Hải không ngừng nhìn Vương Trạch Vinh, ngoài miệng còn nói:



- Thằng ranh này, bây giờ không ngờ đã là Bí thư tỉnh ủy. Sao bố thấy không giống.



Tiền Thanh Phân cười nói:



- Ông cho rằng Bí thư tỉnh ủy phải là mấy ông lão trên Tv sao?



Vương Đại Hải nghiêm túc nói với Vương Trạch Vinh:



- Trạch Vinh, vị trí của con bây giờ đã khác. Con phải học tập người ta, quan làm lớn đến đâu thì trong lòng vẫn phải chính trực. Chỉ có hết lòng phục vụ nhân dân, làm chuyện tốt thì con mới được mọi người ủng hộ.



- Bố yên tâm, con không bao giờ làm việc có hại đến nhân dân.



Tiền Thanh Phân nói:



- Ông lão này, con mình như thế nào thì ông không biết sao. Trạch Vinh nhất định không làm việc hại người. Hơn nữa nếu Trạch Vinh làm không tốt thì cấp trên có để Trạch Vinh làm Bí thư tỉnh ủy sao?



Vương Đại Hải gật đầu không nói gì nữa. Trong mắt ông Bí thư tỉnh ủy là quan quá lớn, dù như thế nào ông cũng không ngờ con mình sẽ thành một quan to mà trước ông chỉ có thể thấy trên Tv. Bây giờ trước mặt Vương Trạch Vinh, ông dù như thế nào cũng không nhìn ra Trạch Vinh có khí thế một Bí thư tỉnh ủy.



Một ngày với nhiều hoạt động khiến Vương Trạch Vinh khá mệt mỏi. Hắn ngồi xuống sô pha nhìn quanh và cười nói:



- Nhà này Hàm Yên bố trí rất được.



Vương Trạch Vinh biết đây là căn nhà Lữ Hàm Yên mua, thấy thiết kế đẹp nên hắn rất vui vì cô đối tốt với bố mẹ mình.



- Bố con nói thời tiết ở đây ôn hòa nên định ở đây qua mùa đông.



- Trạch Vinh, Xuân Thành này cái gì cũng tốt, chỉ là không giống thành phố lớn.



Vương Đại Hải nói.



Nghe Vương Đại Hải nói như vậy, Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:



- Có gì không tốt sao bố?



- Thứ nhất là giao thông. Bây giờ rất nhiều xe nên đường hay tắc. Giao thông như vậy thì sao có thể phát triển.



Vương Đại Hải biết con mình đã là Bí thư tỉnh ủy Nam Điền, vì thế khi nói đều giống như lãnh đạo lớn phản ánh tình hình.



Vương Trạch Vinh cẩn thận lắng nghe. Hắn cũng phát triển ra tình hình này. Vị trí địa lý của Xuân Thành rất tốt nhưng ở đây lại không có các phương tiện như những thành phố lớn. Đây là vấn đề Vương Trạch Vinh tới Xuân Thành mới phát hiện ra. Từ bố trí của Xuân Thành có thể thấy lãnh đạo Nam Điền chỉ muốn giữ không gian riêng, không muốn phát triển.
Vương Trạch Vinh đỏ mặt, việc này sao có thể xảy ra. Nếu để người khác nói mình có ý sàm sỡ thì sao?



Xe đến một điểm dừng, không ai xuống mà có vài người lên vì thế xe bus càng thêm chặt chội.



Xe bus vốn có chút không gian bây giờ gần như không có. Vương Trạch Vinh bị ép dán sát vào người phụ nữ kia.



Bây giờ Vương Trạch Vinh cũng thấy rõ đối phương trông rất nõn nà, có lẽ là nhân viên công chức.



Vương Trạch Vinh bất đắc dĩ phải chịu như thế này.



Lái xe là người còn trẻ, xe chạy nhanh, thi thoảng còn phanh rất gấp.



Vương Trạch Vinh thấy mỗi lần phanh gấp là mình lại cọ xát vào đối phương. Mẹ nó chứ, lái xe kiểu gì vậy?



Vương Trạch Vinh đúng là không biết nói gì với lái xe trẻ bây giờ.



Xe lại phanh gấp, Vương Trạch Vinh dán sát vào mông người phụ nữ.



Lúc này người phụ nữ quay đầu lại nói Vương Trạch Vinh, cô ta nhíu mày.



Điều này làm Vương Trạch Vinh đỏ mặt, muốn giải thích nhưng không biết nói như thế nào.



Bây giờ xe càng lúc càng chặt, hai người đều thấy xấu hổ. Bảo bối của Vương Trạch Vinh không ngừng chạm vào mông đối phương.



Vương Trạch Vinh không dám nhìn đối phương.



Lúc này người phụ nữ đang dán sát vào lòng Vương Trạch Vinh, như dựa vào hắn vậy.



Người phụ nữ không nói gì, muốn cử động nhưng không thể, ngược lại càng cọ xát vào Vương Trạch Vinh hơn.



Lúc này người phụ nữ cũng đỏ mặt, hai người đứng đó và không nói gì.



Đúng là muốn chết. Vương Trạch Vinh lúc này mới biết đau khổ khi đi xe bus.



Vấn đề giao thông quá trầm trọng, dù như thế nào cũng phải mau chóng thay đổi.



Hả. Hai người cùng xuống xe bus và đi về trụ sở Tỉnh ủy.



Thấy Vương Trạch Vinh đi theo, người phụ nữ vội vàng chạy nhanh vào Tỉnh ủy.